Chương 5: Vết thương có thể khâu lại

Ăn xong nàng ôm bảo bảo đi ngủ, lại một ngày nữa qua đi...nàng vẫn chưa kiếm được bạc.

Sáng sớm tỉnh dậy Nhạc Vân Du bắt tay vào công việc điều chế thuốc. Khi ở thế giới cũ nàng có mua rất nhiều loại thuốc Tây y với số lượng cực lớn để vào không gian ngưng đọng. Cái ăn không gian có thể cung cấp, chỉ có thuốc là không phải đi đâu cũng có điều kiện tốt để chế biến. Thuốc dùng thì sẽ hết, chủ yếu hành nghề y ở thế giới này vẫn nên dùng thuốc Đông y thì hơn.

Thành quả của việc bớt ăn bớt ngủ cả ngày trời ở trong không gian nàng cũng đã điều chế được hai bình thuốc cầm máu, hai bình thuốc chống viêm, một bình thuốc giảm đau và một bình độc dược cực mạnh.

Nhạc Vân Du là đích nữ không được sủng ái, bị thiên hạ cười chê, đệ nhất độc phụ. Như thế thì đã sao? Nàng sẽ dùng thực lực của mình cho cả thiên hạ biết không có sủng ái, không cần nam nhân, là đệ nhất độc phụ cũng sống hảo. Nàng sẽ vẫn có thể thừa sức nuôi bảo bảo.

Kể từ lúc xuyên qua nàng đã chấp nhận số phận, rời xa người thân trước nhưng bù lại nàng có một bảo bảo vô cùng đáng yêu. Nàng cần phải mạnh mẽ sống tiếp với hiện tại.

" Nương. Người đã điều chế thuốc xong chưa?'' vừa nhìn thấy nàng bước ra khỏi căn nhà cỏ bảo bảo đã lao vào ôm chân nàng.

'' Được rồi, hôm nay nương sẽ đưa bảo bối ra ngoài xem có gì thú vị không" Nhạc Vân Du cười nhẹ nhấc bổng bảo bảo lên ôm vào lòng.

Sau mấy ngày nàng tỉ mỉ chăm sóc, bảo bảo càng trở nên trắng trẻo đáng yêu, nhìn chỉ muốn nựng. Nàng không kiềm chế được liền hôn mạnh hai phát lên má bé.

'' Bảo bối thật đáng yêu quá'' nàng sung sướng hớn hở đem theo bảo bảo ra không gian. Còn bảo bảo của nàng thì hơi sững người rồi hai má bắt đầu đỏ lên chọc người càng yêu thích.

Nhạc Vân Du ngồi xe ngựa đi vòng qua núi Dương Sơn đến Mãn Lai trấn. Ở đây khá đông đúc, điều kiện sinh hoạt cũng tốt hơn so với Dương Sơn thôn. Nàng cũng nên đi kiếm bạc rồi. Tạm thời nàng sẽ ở lại đây một thời gian.

Nhạc Vân Du đeo hòm thuốc nhỏ trên lưng ôm bảo bảo, nàng định đến tiệm thuốc xem có ca bệnh nào khó nàng sẽ chữa để lấy danh tiếng. Bây giờ nàng cần danh tiếng thì kiếm tiền mới dễ được.

Thật trùng hợp là nàng vừa bước chân vào cửa tiệm thì có một nhóm 5-6 người khiêng một nam nhân bị thương vào. Có vẻ khá nghiêm trọng.

Nàng bước vào theo xem tình hình của nam nhân đó thế nào.

'' Đại phu, đại phu'' nhóm người đều rất sốt ruột gọi đại phu xem vết thương cho nam nhân kia.

" Tránh ra để ta xem nào" người được gọi là đại phu hớt hải chạy tới.

Thì ra nhóm người này đều là thợ săn, hôm nay lên núi đi săn thì gặp phải một đại hùng ( là gấu đấy), nam nhân kia là bị đại hùng trảo thương.

" Vết thương trên tay và chân còn đỡ chứ vết thương ở bụng thì ta cũng hết cách rồi, miệng vết thương quá lớn căn bản không có cách nào cầm máu. Cứ tiếp tục thế này chưa đến một khắc hắn đã chết vì mất máu. Các ngươi nên khiêng hắn về thôi" Đại phu khẽ lắc đầu bó tay.

" Xin đại phu cứ thử đi, cứu hắn" Bọn hắn là đội hữu đã nhiều năm, không muốn mất đi bất kì người nào.

Nam nhân bị thương mặt đã trắng bệch không còn giọt máu, mồ hôi túa ra, cả khuôn mặt nhăn lại do đau đớn, cổ họng cũng phát ra thanh âm rên rỉ vì quá đau. Chẳng lẽ hắn sẽ chết thật sao?

" Ta đã nói rồi, không phải ta không cứu mà ta cũng hết cách rồi" Đại phu quay vào trong tiệm thuốc, hắn thật sự không có cách để cầm máu. Vết thương sâu đến mức chỉ cần ngồi dậy là bung cả ruột ra ngoài.

" Để ta đến thử xem" Nàng xem tình hình thế này có lẽ phải nàng ra tay mới cứu được. Chậm trễ nữa thì hắn ta có khi mất mạng thật.

" Vị phu nhân này, ngài có thể cứu hắn chứ?" nhìn nàng thoạt nhìn còn rất trẻ. Không biết có cứu được đồng đội của bọn hắn hay không.

" Giờ ta không thử thì hắn cũng chết không phải sao?" Nói rồi nàng đặt bảo bảo ngồi xuống ghế, xắn tay áo lên, cởi hộp thuốc trên lưng xuống.

" Vậy phu nhân làm ơn cứu hắn " Đúng vậy. Bây giờ không có cách nào khác, chỉ có thẻ lựa chọn tin tưởng nàng thôi, hi vọng nàng có thể cứu được.

Nói vậy thôi chứ mấy vết thương kiểu này nhằm nhò gì với nàng, nàng rất tự tin vói khả năng y thuật của bản thân.

" Chuẩn bị cho ta khăn sạch, nước ấm và một ngọn nến" Lôi một viên thuốc giảm đau vào chống viêm cho hắn uống. Nhạc Vân Du làm sạch vết thương, dùng lửa khử trùng cây kim, cẩn thận khâu lại miệng vết thương. Lại phủ một lớp bột có tác dụng cầm máu lên trên mới băng bó lại.

Mọi người đều hết sức ngạc nhiên với cách cứu người mới lạ này, họ chưa bao giờ thấy vết thương có thể đem khâu lại như y phục. Nhưng phải công nhận cách này có tác dụng, mạng của tên thợ săn kia đã giữ lại được. Tất cả đều nhìn nàng với ánh mắt như nhìn một vị thần. Cả người ăn mặc mộc mạc nhưng cử chỉ hết sức cao quý, mỗi cái dơ tay nhấc chân đều toát ra sự bất phàm. Y thuật lại vượt bậc. Đặc biệt đôi mắt đen tuyền sâu thẳm như vực tối kia sẽ khiến người ta nhìn một lần không thể quên.

" Không được để vết thương chạm nước, tránh hoạt động mạnh, 7 ngày sau cắt chỉ đi là được" dặn dò theo thói quen nàng mới thu lại đồ. " Những vết thương còn lại gọi đại phu xử lí đi".

" Xin hỏi quý danh phu nhân là gì?" Một người đứng ra thay mặt những người còn lại nói chuyện. Hắn chỉ thấy vị phu nhân trước mặt này không tầm thường, dung mạo tuyệt mĩ, cử chỉ tao nhã, y thuật còn giỏi như vậy.

'' Gọi ta là Mạn Cơ, ta là đại phu lang thang'' Nhạc Vân Du xoay người bế bảo bảo chuẩn bị rời đi.

" Khoan đã, còn bạc xem bệnh?" Dù sao cũng là một mạng người không trả bạc sao được.

" Tâm trạng ta tốt không lấy bạc. Có tâm thì giúp ta lan truyền danh tiếng" Nàng nói vọng lại còn chân đã bước xa cả chục mét.

Nàng phát hiện nguyên chủ tuy không có võ công nhưng khinh công lại vô cùng tốt, còn từng được hoàng thượng khen tặng đệ nhất khinh công toàn thiên hạ. Ngay cả Lục vương gia có võ công cao cường bậc nhất thì khinh công của hắn cũng không bằng nàng. Thật tuyệt, không cần đánh nhau, gặp vấn đề thì tẩu vi thượng sách.