Chương 4: Cùng bảo bảo bắt đầu thay đổi cuộc sống, đi Dương Sơn

Nguyên chủ là tiểu thư khuê các chưa ra ngoài bao giờ nên trong trí nhớ không biết có chỗ nào để đi bắt đầu cuộc sống mới. Nghe nói ở Dương Sơn nổi tiếng núi non hùng vĩ có nhiều thảo dược và loài thú quý hiếm, lại khá gần kinh thành. Nhạc Vân Du quyết định bắt đầu từ Dương Sơn, rồi đi vòng quanh thiên hạ. Nàng không lo chết đói, trong không gian của nàng tồn rất nhiều đồ ăn. Nhưng xưa nay có ai chê mình nhiều tiền đâu, có khi rất nhiều lúc cần đến bạc. Vì vậy Nhạc Vân Du sẽ dùng sở trường về y thuật của mình để kiếm bạc.

Vô Ưu không biết tiếp theo mẫu thân sẽ dẫn bé đi đâu, bất kể là đâu chỉ cần mẫu thân dẫn theo bé là được. Hiện giờ bé cảm thấy mẫu thân rất khác, bé chỉ có thể tin mẫu thân mang theo bé hảo hảo sống. Bất giác bàn tay nhỏ bé khẽ nắm chặt, bé sẽ không làm gánh nặng cho mẫu thân, vậy thì mẫu thân sẽ không bỏ bé rồi.

'' Hừm...'' Bề ngoài của nàng bây giờ rất nhếch nhác, chắc cả tuần không tắm rồi. Nàng cần phải đi tắm ngay lập tức.

Giờ đang là giữa hạ nên y phục của nàng và Vô Ưu đều rất đơn sơ, lại còn đen bẩn.

'' Bảo bối, nương trước tiên dẫn con đi một nơi" Nhạc Vân Du ôm Vô Ưu trực tiếp đi vào không gian, đây là căn miếu hoang còn là nửa đêm nên không có ai. Nàng có thể thoải mái tiến vào không gian.

" Nương,..." Vô Ưu ngạc nhiên, chớp mắt một cái bé đã xuất hiện ở một nơi rất kì quái.

" Đây là không gian của nương, bí mật này chỉ hai chúng ta biết thôi. Hứa với nương được không?" Vô Ưu là hài tử của nàng, nàng nên cho bé biết về không gian. Còn việc nàng tá thi hoàn hồn thì nhất định không thể nói cho ai khác, chỉ mình nàng biết được rồi.

" Dạ, nương" Cái đầu nhỏ gật một cái dứt khoát. Mặc kệ thế nào, bé chỉ cần tin tưởng mẫu thân là được. Mẫu thân quyết định nói bí mật của mẫu thân cho bé biết chứng tỏ mẫu thân sẽ không vứt bỏ bé. Mẫu thân rất khác trước đây từ lúc tỉnh dậy, bé rất sợ mẫu thân không thể tỉnh dậy, may là mẫu thân đã tỉnh dậy rồi.

Trong tay nải của nguyên chủ có hai bộ y phục sạch của nàng và hai bộ của Vô Ưu. Thật ít ỏi nhưng bị đuổi đi còn mong gì nữa. Để sau kiếm bạc mua thêm thay đổi.

Tắm rửa xong Nhạc Vân Du nhớ ra, hình như nàng và bảo bối hai ngày chưa ăn gì rồi. Nàng hôn mê hai ngày, Vô Ưu đều ở cạnh chông chừng nàng. Thân thể nhỏ bé bước đi chao đảo vì đói. Bụng nàng cũng đang biểu tình dữ dội.

Nhạc Vân Du lấy ra hai chiếc bánh bao nóng hổi, một cái nàng gặm còn một cái đưa cho bảo bảo, ăn xong còn uống thêm cốc sữa ấm nữa mới thấy dễ chịu hơn. Là hai ngày chưa ăn, bây giờ cũng không thể ăn nhiều được.

Nàng và bảo bảo ở lại trong không gian nghỉ qua đêm rồi sáng mai mới ra ngoài.

Sáng sớm hôm sau,

Nhạc Vân Du, bỏ vài đồ ăn cùng một khẩu súng lục vào tay nải để che mắt thiên hạ rồi ôm bảo bảo bắt đầu cuộc sống tung hoành thiên hạ. Khẩu súng này nàng phải vận dụng toàn bộ các mối quan hệ mới có được để đề phòng bất chắc. Viên đạn nàng cũng mua rất nhiều.

Nàng giờ rất yếu không thể cứ đi bộ hoài được, huống chi nàng còn đem theo bảo bảo. Nhạc Vân Du tìm mua một con ngựa và một cỗ xe ngựa tốn 2 lượng bạc, số tiền này những thường dân đều có thể tiêu cho gia đình bốn người trong vòng một tháng. Nàng cũng chỉ còn lại ba lượng bạc trong người. Phải mau mau nghĩ cách kiếm bạc thôi. (Mỗ tác giả: Vì kế thừa ký ức của nguyên chủ nên Nhạc Vân Du không gặp trở ngại về ngôn ngữ ).

Để bảo bảo ngồi trong xe ngựa còn nàng thì đánh xe. Thỉnh thoảng nàng dừng lại để hỏi đường. Ăn ngủ nghỉ đều ở trên xe ngựa.

Cứ như thế trong hơn một tuần. Nhạc Vân Du đã đến được Dương Sơn thôn - Là một thôn nhỏ nằm dưới chân núi Dương Sơn.

" Vị bá bá này xin dừng bước, cho hỏi đường lên núi Dương Sơn đi như thế nào?'' Nhạc Vân Du đến được Dương Sơn thôn nhưng vẫn chưa biết đường lên núi thế nào.

" Đi đến phía trước rẽ phải rồi đi thẳng là tới" Vừa nói vị bá bá ấy vừa chỉ tay về một hướng cho Nhạc Vân Du nhìn.

" Đa tạ" Nhạc Vân Du dứt lời lập tức đi theo chỉ dẫn.

Đến chân núi, tìm chỗ vắng vẻ nàng bỏ ngựa và xe vào không gian. Nàng muốn hái thảo dược, trong không gian có rất nhiều loại thảo dược hiếm nhưng những thảo dược phổ biến thì lại chỉ có vài loại. Nàng phát hiện điều may mắn là thảo dược ở đây giống y hệt như ở thế giới cũ của nàng, nếu không thì chẳng phải bao nhiêu năm nghiên cứu của nàng không có chỗ để sử dụng ?! Biết đâu lên núi lại tìm được thêm thảo dược quý, càng nhiều càng tốt chứ sao.

'' Bảo bối, nương đưa con vào không gian, nương muốn lên núi hái thảo dược" Nàng xoa đầu bảo bảo, giọng nói nhẹ nhàng như muốn trấn an đứa nhỏ.

" Nương cẩn thận" Bé biết mẫu thân có việc phải làm, bé sẽ ngoan ngoãn chờ mẫu thân về.

" Hảo" Bảo bảo lo lắng cho nàng khiến nàng vô cùng cao hứng. Bé luôn không nói chuyện nhiều với nàng, tính cách trầm ổn lạnh lùng giống y hệt phụ thân. Có lẽ do ảnh hưởng từ nhỏ đều không nhận được tình thương của mẫu thân và phụ thân. Nàng sẽ khiến cho đứa nhỏ này dần thích nghi với nàng.

Đưa bảo bảo vào không gian xong Nhạc Vân Du đeo giỏ đựng thuốc lên lưng, tay cầm thêm con dao nàng chuyên dùng đào thuốc đi thẳng lên núi. Sài lang hổ báo gì nàng không sợ, cùng lắm trốn vào không gian. Đi khoảng một khắc Nhạc Vân Du đang đứng trong một thế giới toàn cây đại thụ, nàng thấy có một thác nước, gần nguồn nước cũng có rất nhiều thảo dược tập trung. Khi nàng đi xung quanh quả nhiên phát hiện ra một thảo dược nằm trong những thảo dược có thể chữa bệnh phong hàn. Nàng cũng hái được rất nhiều thảo dược khác nữa. Đi một thời gian dài trong rừng Nhạc Vân Du thu thập được cả linh chi và nhân sâm lâu năm, thật là một điều đáng vui mừng.

Hái được không sai biệt lắm nàng liền tiến không gian, thời gian cũng đã đến bữa tối. Nàng liền làm một bát canh trứng, một đĩa sườn xào chua ngọt, một đĩa màn thầu, một con gà quay quét mật ong.

Mấy ngày nay Vô Ưu được ăn đồ ăn do mẫu thân nấu, lần đầu bé ăn thì vô cùng kinh ngạc bởi bé không hề nghe nói mẫu thân biết nấu ăn. Mà tất cả món mẫu thân của bé nấu đều ăn vô cùng ngon. Mẫu thân bé còn biết làm rất nhiều đồ ăn vặt, bé không quá thích ăn uống nhưng kể từ khi ăn những món ăn của mẫu thân thì bé lại cực thích ăn. Bây giờ bé cảm thấy mình là đứa trẻ hạnh phúc nhất thiên hạ vì mẫu thân đã bắt đầu quan tâm đến bé, mẫu thân nấu ăn ngon. Bé còn phát hiện ra mẫu thân hát rất hay, mỗi khi mẫu thân hát ru bé ngủ đều thật êm ái khiến bé ngủ vô cùng hảo. Mẫu thân biết cả y thuật nữa?! Mẫu thân bé đúng là đệ nhất thiên hạ.

" Sao vậy?!" Thấy bảo bảo cứ vừa ăn vừa nhìn nàng với ánh mắt long lanh làm nàng vô cùng khó hiểu. Thuận tay gắp thêm vài miếng thịt nữa vào bát cho bảo bảo.

" Nương thật tốt" Bỗng nhiên bị mẫu thân hỏi làm bé bật luôn suy nghĩ ra thành lời.

'' Haha. Mẫu thân tốt với một mình bảo bối thôi được không?'' Đứa trẻ này luôn khiến nàng cảm thấy vừa thương vừa xót. Cứ nghĩ đến trước kia nguyên chủ đối xử với bé như thế mà dù bị đuổi bé vẫn quan tâm nàng.

"..."

Vô Ưu không nói gì, cặm cụi gặm thịt. Được mẫu thân quan tâm đã là mơ ước to lớn nhất của bé từ trước đến nay, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy vào.