( Từ chương này trở đi mình sẽ đổi ''cô'' thành ''nàng'' cho hợp với ngữ cảnh nha)
Hét một hơi dài xong Nhạc Vân Du mới để ý thấy có một nam hài tầm 4-5 tuổi đang dùng đôi mắt to tròn đen láy nhìn nàng. Nam hài có ngũ quan thập phần đáng yêu, không khó để có thể nhận ra lớn lên sẽ trở thành một mĩ nam tử khiến tất cả các nữ tử gục ngã, tuy còn nhỏ nhưng xung quanh đều tỏa ra hơi thở cao quý hơn người, trên người chỉ mặc vải thô cũng không che lấp được khí chất bẩm sinh ấy.
Trên người Nhạc Vân Du cũng đang xuyên một bộ y phục bằng vải thô, nguyên chủ có cùng tên với nàng, đều gọi là Nhạc Vân Du. Vốn nguyên chủ là con đích nữ không được sủng ái của phủ tướng quân uy trấn thiên hạ. Mẫu thân mất sớm khi nguyên chủ mới 14 tuổi, phụ thân lại chán ghét vị đích nữ này. Nguyên chủ sống chết muốn gả cho Lục Vương gia là Cố Huyền Dực- mĩ nam tài giỏi bậc nhất thiên hạ, tìm đủ mọi cách, dùng đủ mọi thủ đoạn để được gả cho ý trung nhân. Nàng ta tìm cách hạ thuốc Cố Huyền Dực rồi bò lên giường hắn bắt hắn phải thú nàng. Như ý nguyện thì nguyên chủ được gả cho Cố Huyền Dực năm 15 tuổi, lúc ấy Cố Huyền Dực 22 tuổi. Nàng trở thành Lục Vương phi. Nhưng thật đáng buồn là Cố Huyền Dực lại vô cùng chán ghét Nhạc Vân Du. Sau đó Nhạc Vân Du mang thai, Cố Huyền Dực vẫn vô cùng chán ghét nàng, càng ngày càng ghét hơn chứ không hề giảm. Nhạc Vân Du hãm hại tất cả các cơ thiếp của Cố Huyền Dực, không cho phép bất kì nữ nhân nào đến gần hắn. Nguyên chủ đã trở thành một phụ nhân độc ác, khiến ai cũng chán ghét nhưng vì phụ thân nàng là đại tướng quân nắm trong tay hơn một nửa binh quyền nên hắn nhịn. Nhạc Vân Du càng ngày lại càng quá đáng, 4 năm chịu đựng, tội của nàng cũng đã vô cùng nhiều, Cố Huyền Dực quyết tâm hưu nàng, nàng độc ác tùy hứng như thế không ai giúp nàng được, Cố Huyền Dực đường đường chính chính có cái cớ để hưu nàng. Phụ thân nàng không ưa nàng, cũng không cho nàng quay về phủ tướng quân. Nguyên chủ là một tiểu thư khuê các đúng chuẩn dù không được sủng ái lại bị đuổi ra ngoài khi trên người chỉ có vài lượng bạc đương nhiên sẽ không chịu được mà đổ bệnh nặng và linh hồn của nàng nhập vào.
Đứa nhỏ đang chăm chú nhìn nàng kia lại là đứa con của nàng với Cố Huyền Dực, là máu mủ của hắn mà hắn nhẫn tâm vứt bỏ theo nàng. Cũng đúng thôi, hắn chán ghét nàng như vậy, đứa con chảy một nửa dòng máu của nàng cũng bị ghét theo luôn. Thậm chí hắn còn chưa hề đặt tên cho mà, nguyên chủ đã cầu xin hắn đặt tên cho đứa nhỏ nhưng hắn chẳng thèm đoái hoài.
Nguyên chủ cũng vì hắn chán ghét đứa nhỏ mà nàng cũng bỏ bê đứa con này, nàng chỉ mải đuổi theo bóng dáng của hắn dù hắn chưa thèm liếc mắt nhìn nàng lấy một cái.
Trong trí nhớ của nguyên chủ thì đứa con này từ rất lâu rồi không nói chuyện với nàng, cũng không gọi mẫu thân. Nguyên chủ rất nhiều khi mắng chửi bé, không quan tâm đến bé mà chỉ nghĩ đến cảm nhận của bản thân.
''Haizzz'' Khé thở dài, bảo bối đáng yêu vậy mà. Cần gì nam nhân, có một đứa con thế này đi du ngoạn thiên hạ có phải hảo không?
''Bảo Bối, lại đây nào" Nhạc Vân Du kéo đứa con vào lòng ôm chặt. Nhớ lại lúc bị đuổi đi mà đứa nhỏ cũng không hề khóc nháo làm nàng đau xót.
Từ giờ mẫu thân sẽ bảo vệ con một đời an nhàn dù nghèo khổ đến mấy cũng cho con hảo hảo mà sống.
''Mẫu thân đặt tên cho con, con sẽ gọi là Vô Ưu, Nhạc Vô Ưu. Mẫu thân mong con một đời vô ưu vô lo'' nàng nhẹ nhà vuốt tóc Vô Ưu, giọng nói của nàng vô cùng ấm áp dịu dàng.
''...'' Vô Ưu không nói gì, chỉ ngước nhìn nàng một cái rồi úp mặt vào người nàng, đôi vai nhỏ bé run rẩy, hai tay ôm chặt nàng như sợ nàng biến mất. Từ khi mẫu thân tỉnh lại bé đã thấy rất lạ, mẫu thân tự dưng hét lớn làm bé rất sợ hãi rồi mẫu thân lại dịu dàng với bé. Mẫu Thân chưa bao giờ dịu dàng như vậy, trước giờ bé đã quen với những lời mắng chửi của nàng, nàng cũng không bao giờ ôm bé, chỉ khi nào muốn gặp phụ thân thì mẫu thân mới ôm bé để lấy cớ. Bé mới 4 tuổi nhưng bé hiểu hết. Giờ mẫu thân dịu dàng như vậy là muốn bỏ bé sao?! Bé không muốn, mẫu thân mắng chửi bé cũng được, bé chịu được mà, bé cũng vẫn rất yêu mẫu thân, phụ thân đã bỏ bé rồi, giờ bé chỉ còn mẫu thân thôi. Có trời mới biết bé ao ước cái ôm này như thế nào, nhưng giờ bé lại thấy sợ, sợ mẫu thân bỏ lại bé.
Ấn ký màu đỏ ở cổ tay nàng theo linh hồn nàng xuất hiện trên thân xác mới chứng tỏ không gian cũng theo nàng đến, lúc đầu còn chưa xác định lắm nhưng giờ thì nàng chắc chắn rồi. Vậy nàng chẳng có gì phải lo nữa, muốn đi đâu tùy thích, tiếp tục những đam mê nghiên cứu y thuật của nàng.
''Bảo bối, con có muốn cùng mẫu thân tung hoành thiên hạ không?'' Nhạc Vân Du lấy tay áo cẩn thận lau lại mặt cho Vô Ưu
''Hảo, mẫu thân...'' đương nhiên bé muốn đi cùng mẫu thân rồi, chỉ sợ mẫu thân bỏ lại bé thôi. Bàn tay nhỏ bé chưa yên tâm cứ túm lấy góc áo nàng đề phòng nàng bỏ bé.
''Tốt, mẫu thân và Vô Ưu từ giờ sẽ sống thật khoái hoạt, không cần phải nhìn sắc mặt của ai nữa'' Nàng khẽ mỉm cười nhìn bảo bối nhà nàng.
Bé bỗng thấy mẫu thân thật xinh đẹp, cả người mẫu thân như tỏa sáng làm bé ngây người rồi cũng mỉm cười theo nàng. Bé cảm thấy thật hạnh phúc, ước gì mẫu thân luôn dịu dàng với bé như vậy thì tốt quá. ( Mỗ tác giả: Được thôi con trai ạ, rồi mẫu thân con sẽ sủng con như báu vật).