Chương 2: Bị chó đuổi cũng xuyên ?!

''Mà khoan đã, nếu không gian xuất hiện thì liệu cô có bất chợt xuyên đi đâu không? Rất có thể nha'' nếu có bất chợt xuyên đi đâu thì cô cũng không quá ngạc nhiên nữa rồi, cái không gian xuất hiện đã là nghịch thiên. Hoặc còn một chiều hướng khác đó là mạt thế tiến đến? dù sao thà xuyên đến thế giới khác còn hơn mạt thế. Lại thêm vấn đề phát sinh là xuyên đi nơi khác hay mạt thế tiến đến thì tiền đều vô giá trị rồi? Cô không thiếu nhất đó chính là tiền, bao nhiêu năm công sức của cô không thể cứ thế mà đổ sông đổ bể được.

''Vậy hãy biến toàn bộ tài sản của mình thành những thứ thực dụng hơn đi'' Cô không bị xuyên mà mạt thế cũng không tiến đến thì cũng không việc gì phải sợ, tiền cô vẫn có thể tiếp tục kiếm. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.

Nghĩ là làm, Nhạc Vân Du lên mạng đặt rất nhiều thứ mà cô cho là cần thiết với số lượng lớn, không cần mua cô cũng mua, đừng quên Nhạc Vân Du rất nhiều tiền, ai không biết còn tưởng cô mua về kinh doanh. Nhạc Vân Du đặt rất nhiều dụng cụ nấu ăn và những thứ phục vụ nghiên cứu y học của cô. Hai sở trường nổi bật của cô muốn phát huy thì đâu thể thiếu đạo cụ được. Cô có tâm hồn ăn uống nên không thể thiếu các món ăn vặt được bán sẵn, còn cả kem nữa, có không gian ngưng đọng phải biết tận dụng. Cô cũng rất yêu âm nhạc nên các đạo cụ âm nhạc cô cũng đặt luôn. Quần áo thì cô đặt thêm mấy bộ thể thao thôi vì cô cũng có rất nhiều quần áo rồi, cũng chưa biết tương lai thế nào nữa.

Càn quét gần hết tài sản, chỉ để lại số tiền sinh hoạt cho nửa năm bởi Nhạc Vân Du cũng chẳng biết bao giờ mình xuyên hay mạt thế ập đến.

Sau hơn một tuần toàn bộ hàng Nhạc Vân Du đặt đều được gửi đến kho hàng dưới tầng hầm biệt thự của cô. Trong thời gian đó cô đều ở nhà ăn ngủ và nhận hàng. Thu hết mọi thứ vào không gian cô mới cảm giác đỡ hoang mang hơn.

Chợt cô nhớ ra nay là 24-12 là ngày No-el và cũng là sinh nhật cô. Bận thu hàng vận chuyển đến mà cô suýt quên sinh nhật mình. Ba mẹ cô đang đi du lịch vòng quanh thế giới năm sau mới về, kể từ lúc cô 15 tuổi thì ba mẹ cô đã bỏ cô lại đi ngao du rồi. Bạn bè thì cô không thân với ai dù rất hòa đồng, người ta bảo thiên tài thường rất lập dị nên cô cũng chẳng có mống bạn trai nào luôn. Thật buồn quá mà, ai thương cho số phận cô đây? Con nhà người ta cũng là vỏ ngoài làm màu thôi chứ có sung sướng gì đâu.

''Thôi thì phải sống vì bản thân vậy, đón sinh nhật thứ 22 vui vẻ nào, mấy năm trước đều vậy mà'' Tự an ủi thế rồi Nhạc Vân Du khoác thêm chiếc áo choàng đi ra ngoài. Thời tiết mùa đông gió lạnh vù vù đập thẳng vào mặt cô một cách phũ phàng y như cách cuộc đời đối xử với cô. Hôm nay sinh nhật cô nên cô quyết định không lái chiếc siêu xe nữa, thay vào đó cô cuốc bộ trên vỉa hè tận hưởng cảm giác thoải mái hít thở cái không khí lạnh cóng của buổi tối mùa đông này.

Nhạc Vân Du mua cho mình một chiếc bánh sinh nhật không quá to nhưng khá đẹp mắt cùng với vài món ăn, cô định đem về nhà tự đón sinh nhật một mình. Đang mải chìm trong suy nghĩ của bản thân thì:

''GRỪ...GÂU...GÂU GÂU GÂU'' Có con chó siêu to khổng lồ từ đâu nhảy ra chạy thẳng về phía cô với bộ mặt hung dữ.

''MÁ ƠI'' Không kịp suy nghĩ gì thêm Nhạc Vân Du vắt chân lên cổ mà chạy, suy nghĩ gì nữa, không chạy mà ở lại chịu chết à? cô đâu có ngu.

''Tiểu Cầu đứng lại...Tiểu Cầu mau đứng lại...hộc hộc...'' Có một bà thím chạy theo sau con chó và Nhạc Vân Du như dùng hết sức mà hô nhưng con chó vẫn cứ một đường đuổi theo Nhạc Vân Du. Tuy sức lực của Nhạc Vân Du trước giờ khác tốt nhưng cô mới nhận rất nhiều hàng nghỉ ngơi không đủ cộng thêm cô mặc quần áo mùa đông rất dày nên cô dần mất sức.

''Hình như tuột xích?! Nhưng bao nhiêu người sao lại đuổi theo mình?'' Trời ạ, có ai nghĩ đường đường là một tiểu thư cao quý, tiêu chuẩn con nhà người ta vô cùng hoàn mỹ như cô mà lại bị chó đuổi thục mạng như thế này không cơ chứ?! Mất hết mặt mũi sống 22 năm trên đời, lại còn đúng ngày sinh nhật, chẳng lẽ thần xui xẻo hôm nay đặc biệt ghé thăm tặng cô một bất ngờ 'xúc động' thế này? Thực sự Nhạc Vân Du không có sức nữa rồi, chân nọ đá chân kia loạng choạng. Con chó thì đuổi theo cô càng ngày càng gần, bà thím kia thì mất dấu luôn rồi, chắc không đuổi kịp. Nhưng thật bất ngờ là Nhạc Vân Du tự vấp chân mình rồi oanh oanh liệt liệt đập thẳng đầu vào cột bê tông ngăn cách vỉa hè cho người đi bộ. Bánh và đồ ăn cô mua đã quẳng xa mấy mét rồi.

''Số chó má gì thế này a'' Nhạc Vân Du gào khóc trong lòng, đầu chảy máu ròng ròng, tai hơi ù đi ''Ta mà tỉnh lại sẽ không tha cho mi đâu đồ con chó''. ( Mỗ tác giả: Chẳng biết tỉnh dậy còn ở đây mà xử không)

" Này cô gì ơi?! Cô không sao chứ?'' rất nhiều người vây lại xung quanh cô, con chó cũng bị khống chế.

Tai cô ù nhưng nghe vẫn rõ đấy. Nhìn cô thế này có giống không sao không? Đầu cô chỉ bị chảy máu và sọ não bị nứt ra thôi mà chứ có sao đâu. Cô rất muốn đáp lại nhưng cô không có hơi mà đáp nữa. Có người còn lay người cô làm não cô như muốn rớt ra ngoài. Tên thiểu năng nào vậy? có biết là người bị đập đầu không thể tự ý lay nạn nhân không? Chấn thương sọ não hoặc chạm phải dây thần kinh quan trọng thì sao? Thật là làm bụt cũng muốn mắng chửi người. Chỉ nghĩ được vậy Nhạc Vân Du đã mất ý thức, tai ù hẳn đi và ngất luôn.

Lúc tỉnh dậy Nhạc Vân Du thấy mình đang ở trong một căn miếu tồi tàn. Một dòng ký ức xa lạ ập vào đầu cô làm cô suýt bất tỉnh vì đau. Cũng may là cơn đau qua đi rất nhanh, cô cũng nhận được toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

Thì ra cô đã xuyên không, lại còn là sống lại trong thân xác người khác. Nhạc Vân Du xuyên đến một nơi giống như cổ đại ở Trung Quốc nhưng nơi này lại không phải Trung Quốc và cũng hoàn toàn không có trong lịch sử. Lâm li bi đát qua đi cô nhớ lại lí do mình xuyên qua: Bị chó đuổi nhưng lại tự vấp ngã té chết?!! Cô đã đọc rất nhiều kiểu xuyên không như: trượt vỏ chuối té chết, trượt cục xà bông trong nhà tắm té chết, trượt chân đâm vào bồn cầu té chết,...hay ngầu hơn là sát thủ bị truy sát rồi bị giết chết, đặc biệt có kiểu chết sang chảnh như: đập đầu vào siêu xe mà chết,...vân vân và mây mây. Nhưng tại sao đến phiên bản thân thì lại là bị chó đuổi tự vấp ngã mà đập đầu chết????? ( Mỗ tác giả: Vì mị muốn thế / cười nham nhở/)

''AAAAAAAA'' Nhạc Vân Du miệng hét lớn trong lòng mắng chửi ông trời bằng n từ ngữ thô tục. Thật quá đáng, cô biết ngày này sẽ xảy ra nhưng đến đột ngột thế này cô vẫn có chút hoang mang. Vẫn không thay đổi được sự thật là cô đã xuyên không rồi, không phải mạt thế tiến đến.