Nhạc Vân Du được biết đến đúng với tiêu chuẩn con nhà người ta từ ngoại hình, tính cách đến IQ đều ở mức thượng thừa khiến bao người ghen tị. Cô là con lai Việt-Trung ( mẹ cô là người Việt còn ba cô là người Trung), tiểu thư ngậm thìa vàng mà lớn lên.
Tuy vậy cô không hề ăn chơi phá phách như bao cậu ấm cô chiêu khác mà cô có đam mê đặc biệt với ẩm thực và các nghiên cứu y thuật, độc dược. Vì thế Nhạc Vân Du trở thành nhà phê bình ẩm thực nổi tiếng, đạt được nhiều giải thưởng trong ngành nghiên cứu y học khi mới 22 tuổi.
Cuộc sống của cô hết sức nhàn nhã nên cũng rất tẻ nhạt. Buổi sáng cô giành thời gian cho công việc, buổi chiều cô giành thời gian cho đam mê.
Như bây giờ chẳng hạn:
Nhạc Vân Du ngồi trên chiếc ghế của bản thân trong thư phòng vừa nhấm nháp tách cafe vừa nhìn cây sáo bằng bạch ngọc ở trên mặt bàn, cô mới giành được nó trong buổi đấu giá ngày hôm qua, chẳng hiểu sao cô đặc biệt cảm thấy có hứng thú với cây sáo này.
Chiều hôm nay cô cũng như bao ngày khác ngồi trong thư phòng uống cafe, nghiên cứu những thứ cảm thấy hứng thú.
( Mỗ tác giả: Đương nhiên phải là những thứ có hứng thú mới nghiên cứu rồi, có ai lúc được nghỉ lại làm những điều mình không hứng thú đâu)
Thân hình gợi cảm có phần lười nhác tựa vào thành ghế, đôi mắt đen tuyền như vực thẳm hơi nhắm hờ. Tay đặt tách cafe xuống, chợt cô phát hiện ra trên cổ tay mình từ lúc nào đã xuất hiện một ấn ký giống y hệt với ấn ký trên cây sáo.
''Chẳng lẽ giống như trong mấy cuốn tiểu thuyết lấy máu nhận chủ?'' Khóe miệng Nhạc Vân Du giật giật vài cái. Xin lượng thứ cho cô vì trí tưởng tượng vô cùng phong phú nhưng thực sự là cô chưa đi xăm bao giờ và đây cũng là lần đầu cô nhìn thấy ấn ký này. Nhạc Vân Du thử lấy dao cứa một vết thương nhỏ trên đầu ngón tay nhỏ lên trên thân cây sáo.
Quả nhiên cây sáo phát sáng, ánh sáng vàng xanh bao trùm lấy cả người Nhạc Vân Du rồi cô biến mất giữa căn phòng không một dấu vết. Đồng thời cô xuất hiện ở một không gian khác hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài. Cây sáo biến mất nhưng ấn ký trên tay Nhạc Vân Du càng rõ nét, ấn ký màu đỏ với những hoa văn uốn lượn nhìn vô cùng ma mị.
Nhạc Vân Du hoang mang tột độ, những thứ tưởng chừng như chỉ có thể xuất hiện trong tiểu thuyết thì giờ đang xuất hiện trước mặt cô: không gian rộng lớn trải dài miên man, gió thổi nhè nhẹ mang theo hương thơm của cỏ non, có một con suối nhỏ chạy ngang qua mà không biết điểm đầu hay điểm cuối ở đâu.
" Liệu nước suối có tẩy kinh phạt tủy như trong tiểu thuyết không?" Haha. Có lẽ cô xem tiểu thuyết nhiều quá có chút không được bình thường. Nước suối cũng chỉ là nước thường, sạch sẽ hơn nước nhiễm bẩn ở ngoài không gian mà thôi. Vì sao cô biết ư? người ta uống một ngụm đã phát hiện nước đặc biệt, còn cô uống cả tô nãy giờ cũng chẳng thấy khác lạ.
Cạnh con suối lại có một căn nhà bằng cỏ và một mảnh vườn lớn trồng thảo dược, còn làm sao cô biết đấy là thảo dược thì cô là nhà nghiên cứu y thuật, độc dược cả Đông y và Tây y mà, còn lạ gì mấy cây thảo dược đó. Toàn thảo dược tốt úy hiếm. Ngoài ra có rất nhiều cây ăn quả dọc theo dòng suối nhỏ.
Sau cô suy tính nên trồng thêm những giống hoa quả nhập khẩu cô thích nữa, không gian phù hợp với tất cả các giống thực vật, loài khó sống và sinh trưởng nhất không gian cũng chăm sóc hoàn hảo. Lại hỏi sao cô biết thì bằng chúng ở ngay trước mặt, các loại thảo dược kia có đặc điểm sinh trưởng hoàn toàn khác nhau, có loại không thể sống trên mặt đất mà chỉ mọc ở các vách đá ở vực. Vậy mà, chúng đều được trồng trên mặt đất đằng kia vô cùng tươi tốt.
Không lo giai đoạn chăm sóc cực khổ nữa.
Cả không gian chủ yếu vẫn là đồng cỏ mênh mông, cô không biết không gian liệu có giới hạn không?
Nghiên cứu không gian một hồi cô thật hài lòng với không gian nghịch thiên này.
Bên ngoài không gian rõ là mùa đông nhưng trong không gian không khí lại dễ chịu như mùa xuân. Không có mặt trời mà không gian luôn sáng như ban ngày, thực vật và động vật vẫn sống vui vẻ, thậm chí phát triển còn tốt hơn ngoài không gian.
Bước vào căn nhà Nhạc Vân Du đầu tiên có ấn tượng là: ''Thật đơn sơ'' trong căn nhà chỉ có một chiếc giường đơn, một chiếc bàn, một chiếc ghế và một chiếc tủ để đồ. Hết.
'' Chủ nhân cũ của không gian này là người tu tiên sao? không có một món đồ dư thừa nào''. Trong tủ đồ chỉ có vài lọ độc dược, vài chiếc bình ngọc bỏ không. Không hề có mấy bí kíp võ công thần thánh như trong mấy cuốn truyện cô đã đọc.
Không gian này còn có hai không gian tách biệt: một không gian ngưng đọng thời gian, trừ động vật sống ra thì bất kể bỏ thứ gì vào lúc lấy ra vẫn sẽ y nguyên như lúc ban đầu. Một không gian nữa thì lại như tủ lạnh ngăn đá, có thể điều chỉnh nhiệt độ theo ý muốn.
'' Thật vi diệu'' Nhạc Vân Du cảm thán. Không những thế trong phạm vi không gian cô có thể dùng ý nghĩ để điều khiển. Không tốn sức vẫn làm được thứ mình muốn, quá tiện lợi.