Chương 13: Bạch Tử Diệc

Bắt đầu từ sáng sớm Mạn Cơ đã chuẩn bị sẵn những thứ đồ nghề cơ bản vào một chiếc hộp đeo ngang hông, dẫn theo bảo bảo đi ra ngoài.

Nàng một thân y phục đỏ đem theo một nam hài tử, dung mạo khí chất nổi trội dẫn đến rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm. Mạn Cơ cho rằng có lẽ do nhan sắc của nàng gây chú ý, nàng không hề biết rằng lí do chính dẫn dến những ánh mắt đó lại là mức độ nổi tiếng của nàng lan xa khắp nơi trên Cố Huyền quốc.

" Ngươi nhìn xem kia có phải thần y Mạn Cơ trong lời đồn không?" Một nữ nhân trung niên ghé vào tai người bên cạnh nói nhỏ.

" Ta cũng nghĩ vậy. Rất giống với lời đồn, khả năng rất cao chính là nàng đó" Nữ nhân kia nghe hỏi thì đáp lại.

" Ta cũng nghe nói thần y Mạn Cơ đã đến Xuân Hòa thành rồi. Khí chất kia chắc chắn đúng." Một nữ nhân khác lại chen vào bàn luận.

Tất cả đều gật đầu đồng tình.

"..." Còn rất nhiều lời bình luận khác.

Mạn Cơ không định dẫn bảo bảo theo sợ bé mệt nhưng để ở nhà lão quái nhân kia sao chăm được, thân lão lo còn chẳng nổi.

Nàng không quen đường nên phải vừa đi vừa ghi nhớ, trí nhớ của nàng rất tốt cộng thêm khả năng phán đoán cực chính xác nàng không lo sẽ lạc đường. Quan trọng là nàng chưa biết nên đi đường nào.

" Vị phu nhân xinh đẹp này có phải thần y Mạn Cơ?" Nam nhân một thân y phục khá tốt nhưng không phải quý đột nhiên chặn Mạn Cơ lại.

" Phải thì sao mà không phải thì sao? " Nhìn dáng vẻ hách dịch của tên cản đường đã thấy không phải dạng tốt đẹp gì, nàng không muốn tốn thời gian. Nàng đoán hắn có lẽ là một tên sai vặt của một phủ giàu có nào đấy nhưng nàng đâu quan tâm, cái nàng quan tâm là tâm trạng của nàng có tốt hay không, nàng không quan tâm người khác tâm trạng thế nào.

" A?" Tên nam nhân và hai người nam nhân khác đi cùng hắn bật cười to nói với giọng ngả ngớn " Thì hôm nay mỹ nữ đều phải theo chúng ta về phủ gặp lão gia" Lão gia nghe nói thần y Mạn Cơ xuất hiện ở Xuân Hòa thành nên muốn gặp nàng ta, lão gia hứng thú ra lệnh cho bọn hắn đi mời, không mời được thì trực tiếp bắt về. Lão gia là thương nhân giàu có bậc nhất Xuân Hòa thành, thứ gì lão gia đã muốn thì đâu thể chậm trễ, huống chi chỉ là một nữ nhân, thêm một đứa nhỏ cũng không vấn đề. Nhiều người nhìn thấy bọn hắn bắt người cũng không dám chen vào, quan phủ còn phải lể mặt lão gia bọn hắn ba phần.

" Haha" Mạn Cơ cười nhạt hai tiếng. Đánh gia thấp nàng thì phải trả giá rất đắt, coi thường nàng chỉ là một nữ nhân chân yếu tay mềm thật sao?! Lại dắt theo một đứa nhỏ sẽ không làm được gì? " Các ngươi lấy đâu ra được tự tin đó?" Mạn Cơ nàng rắn không ăn mềm không ăn, nàng chính là tùy hứng. Đặc biệt đối với loại người nàng ghét chỉ có chung một kết cục là thê thảm.

" Lấy đâu ra?!" Bọn hắn nhìn nhau cười càng lớn " Lấy sức mạnh để nói chuyện được hay không? Tốt nhất nên ngoan ngoãn đi theo chúng ta đảm bảo không tổn thương đến một cọng tóc"

" Nếu không?" Nàng mỉm cười nhẹ đến vô cùng hoàn mỹ. ' Không cho các ngươi chịu đau khổ thì còn tưởng ta là quả hồng mềm mặc người nắn bóp sao?' Nàng nghĩ trong lòng.

Bảo bảo trong lòng Mạn Cơ thầm khinh bỉ mấy tên nam nhân không biết sống chết kia, thật nghĩ mẫu thân bé dễ bắt nạt vậy sao. Bé rõ hơn ai hết mẫu thân bé bề ngoài là một người thánh thiện nhưng nội tâm vô cùng phúc hắc. Bé thấy nụ cười của mẫu thân đẹp như vậy nhưng hoàn toàn không đạt đến đáy mắt, mỗi lần mẫu thân cười như vậy đối phương chắc chắn phải ăn quả đắng.

" Vậy đừng trách chúng ta không khách khí" Thu lại điệu cười ngả ngớn, ba người bọn hắn định lao lên tóm hai mẹ con nàng.

Cách đó không xa trên tầng trà lâu:

" Chủ tử? Có cần giúp đỡ nàng ta không?" Cẩn Liêm thấy chủ tử luôn theo dõi nữ nhân y phục đỏ từ khi thấy nàng xuất hiện trên đường hắn vô cùng ngạc nhiên cùng tò mò. Chủ nhân có bao giờ chú ý đến nữ nhân đâu, lại còn là nữ nhân đã có một hài tử. Chắc hắn nghĩ nhiều thôi, hắn thấy tự khinh bỉ chính mình, chủ nhân sao có hứng thú với một phụ nhân được.

"..." Nam tử mặc bạch y vẫn chăm chú nhìn bóng dáng đỏ rực dưới đường ra hiệu cho Cẩn Liêm không cần nhúng tay, hắn thấy nữ nhân đó không hề tầm thường, nhìn nàng cười tự tin như vậy chắc hẳn nàng có thể đối phó. Bạch Tử Diệc đang rất hứng thú không biết nàng sẽ đối phó như thế nào.

" Các ngươi quá coi thường ta rồi" Mạn Cơ cười càng mê hoặc điên đảo chúng sinh.

" Ngươi chỉ là một nữ nhân có thể làm gì? Đừng rượu mừng không uống muốn uống rượu phạt" Bọn hắn cần mau chóng hoàn thành nhiệm vụ.

" Xem ta lợi hại thế nào" Dáng vẻ của nàng là không sợ trời không sợ đấtt nhưng hành động tiếp theo của nàng khiến mọi người đều không biết hình dung thế nào. Nàng ôm theo bảo bảo dùng khinh công...Chạy. Không phải nói ba sáu kế chạy là thượng sách? Những tên kia chỉ là người bình thường cũng có cửa so với khinh công của nàng? Mơ đi.

Trước khi đi nàng còn khuyến mãi cho mấy tên kia thử nghiệm bột phấn ngứa của nàng, Mạn Cơ nàng không chỉ giỏi y thuật còn giỏi độc thuật.

Bọn hắn không biết nàng vẩy cái gì nên người mình nhưng chắc không phải thứ tốt.

Nàng là ai a? Đương nhiên đâu dễ dàng tha thứ những người đó được.

"..." Bạch Tử Diệc không nghĩ tới nàng tự tin như vậy lại đối phó bằng cách... chạy????Hắn thật đúng là không có từ gì để miêu tả tâm trạng hắn nữa rồi.

"..." Cẩn Liêm thì khỏi nói, hắn đã ngạc nhiên đến trợn mắt há hốc mồm nhìn theo nàng.

" Đuổi theo mời nàng đến gặp ta" May định lực của Bạch Tử Diệc rất tốt đã hồi phục tinh thần sau vài giây.

" A. Dạ chủ tử" Cẩn Liêm kịp hồi phục tinh thần đuổi theo nàng.

Mạn Cơ không phải dùng khinh công vô cùng thong thả chạy thoát.

" Hừ. Trúng phải bột phấn ngứa của ta xem các ngươi chịu được không" Sau khi trúng bột phấn đấy nửa khắc sẽ bắt đầu ngứa và bỏng rát như kiến cắn, người trúng phải sẽ bất chấp đau đớn mà gãi rách da, sau hai ngày da bắt đầu hoại tử không thể cứu chữa và chết. Có nghĩa người trúng độc sẽ bị dày vò đau đớn khó chịu đến chết. Chỉ nàng có thuốc giải vì đó là thuốc do nàng tự chế, thật muốn chính mắt chứng kiến tác phẩm do bản thân gây ra mà.

" Khụ Khụ Khụ..." Bạch Tử Diệc lấy khăn che miệng liên tục ho. Vẫn vẻ tao nhã vốn có lại bao trùm thêm vẻ mỏng manh yếu ớt. Nhìn vào chiếc khăn trắng tinh đã nhiễm thêm màu đỏ chói của máu vô cùng nhắc mắt.

" Chủ tử..." Cẩn Ngật luôn im lặng đứng cạnh Bạch Tử Diệc thấy vậy vội vàng giúp Bạch Tử Diệc vuốt lưng thuận khí.

Mạn Cơ nhẹ nhàng lướt trên các mái nhà. Y phục đỏ bay trong không trung nổi bật.

" Mẫu thân. Hình như có người đuổi theo chúng ta" Bảo bảo thấy nàng như đang nghĩ gì đó vô cùng chăm chú thì lên tiếng nhắc nhở.

" Hả?!" Mạn Cơ phục hồi tinh thần quay lại thấy đúng là có người đang theo hai người các nàng.

Hắn theo các nàng làm gì? Là ai phái tới chăng?

" Ngươi theo ta làm gì?" Nàng dừng lại đánh giá hắn. Một thân hắc y, phong cách có vẻ như là hộ vệ, mặt tuấn tú lại có phần nghiêm nghị, thái độ không giống người xấu.

" Ta gọi Cẩn Liêm, không biết ngài có phải thần y Mạn Cơ?" Cẩn Liêm hơi cúi người một cái xem như chào hỏi.

" Biết còn hỏi" Nàng mới không tin hắn không biết.

"..." Hắn thật không ngờ nàng sẽ trả lời như vậy, được nghe rằng vị thần y này rất cổ quái nhưng cũng thật lắm hành động không thể đỡ được. Mà hắn cũng gặp nhiều người cổ quái rồi, những người có tài năng thường cổ quái đi? " Chủ nhân của ta là Tam thiếu của Bạch Gia muốn thỉnh thần y bỏ chút thời gian" Cẩn Liêm lịch sự hết mức có thể, ai biết con người cổ quái này muốn làm gì.

" Ồ ~ " Mạn Cơ tỏ vẻ đã biết. Bạch Gia là gia tộc lớn nhất trong tam đại gia tộc bậc nhất Cố Huyền quốc. Tuy chỉ là thương nhân nhưng ngay đến hoàng gia còn phải nể mặt. Nàng không cần nể mặt nhưng nàng hứng thú. Tam thiếu là bảo bối của Bạch Gia, tập trung toàn bộ tài năng làm thiên hạ vừa ngưỡng mộ vừa ghen tị. Thật không may hắn ta lại mắc một căn bệnh nan y, mặc cho bao nhiêu ngự y trong cung, thần y trong thiên hạ cũng không thể chữa khỏi được.

Mạn Cơ thật muốn gặp hắn, nếu nàng đoán không nhầm thì căn bệnh ho ra máu của hắn là ho lao theo cách hiện đại gọi.