" Ngươi gọi ta Mạn Cơ được rồi, thần y gì đó nghe nhiều thật phiền chán" Mạn Cơ quả thật sắp phiền chết rồi.
"...Hảo" Cẩn Liêm hơi ngạc nhiên nhưng nàng đã nói vậy thì cứ vậy đi.
" Đi thôi, gặp chủ tử ngươi" Khóe miệng khễ nhếch lên một độ cong hoàn hảo, nàng chờ hắn dẫn đường.
Cẩn Liêm không chần chờ liền dẫn trước. Đi một lúc thì quay lại đường lúc nãy nàng đã đi qua.
' Tên tam thiếu họ Bạch đó chẳng lẽ là nhìn thấy một màn kia?' Mạn Cơ đoán mò trong lòng, không để tâm, hắn nhìn thấy cũng chẳng sao.
" Chủ tử. Người đã đến" Cẩn Liêm cung kính bẩm báo với người trong phòng
Cẩn Liêm và nàng đang đứng trước một gian sương phòng đặc biệt của một trà lầu. Theo đánh giá của nàng thì đây là một trà lầu chỉ giành cho tầng lớp thượng lưu, quý tộc có địa vị. Và hơn hết đây là một trong gần một trăm trà lâu thuộc sở hữu riêng của Bạch Tử Diệc.
" Chậc chậc" Mạn Cơ khẽ lắc đầu. Nhiều tiền vậy không có mạng tiêu cũng thật lãng phí.
" Mẫu thân?!" Bảo Bảo thấy nàng liên tục lắc đầu còn tưởng nàng bị đau cổ. ( haha, thật muốn ngửa cổ lên trời mà cười)
"..." Nàng ngượng ngùng vỗ vỗ cái đầu nhỏ của bảo bảo ý bảo không sao.
" Mời vào" Giọng nam tử trẻ tuổi truyền ra, rất trầm nhưng cũng rất ấm áp lại khàn khàn.
Mạn Cơ bước vào phòng lướt qua căn phòng đánh giá một lượt theo thói quen rồi rất tự nhiên ngồi xuống.
"..." Bạch Tử Diệc chưa kịp mời ngồi nàng đã ôm bảo bảo ngồi luôn rồi hắn mím môi khẽ cười, mắt tỏa ra ý cười nhợt nhạt không rõ.
Bạch Tử Diệc là một nam tử mà mọi nữ nhân đều ao ước được gả cho hắn nếu hắn không mắc căn bệnh nan y. Người ta nói hồng nhan bạc phận quả không sai, áp dụng cho Bạch Tử Diệc có chút không hợp vì hắn là một nam nhân nhưng nàng không có từ gì miêu tả chính xác hơn được nữa. Ngoại hình thượng đẳng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng mịn như nữ nhân, mắt đen sắc bén, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím vô cùng cuốn hút, thân gầy gò ốm yếu nhưng nàng tin tưởng hắn béo nên chút nữa đảm bảo thành vưu vật, tóc dài xõa tung không có bất kỳ thứ gì cố định càng làm hắn thêm mỏng manh yếu ớt. Hắn cầm một chiếc khăn tay thỉnh thoảng che trước miệng. Gia thế thì khỏi nói, có thương nhân nào vượt được hắn đâu.
Cẩn Liêm và Cẩn Ngật rất bất mãn với thái độ của nàng, tuy vậy chủ tử chưa nói gì bọn hắn đành đứng im lia ánh mắt sắc bén như dao về phía nàng.
" Vào vấn đế chính đi, ta không thích câu nệ tiểu tiết" Gặp nàng không phải là có vấn đề cần bàn sao, nàng không thích vòng vo những vấn đề không cần thiết.
Bạch Tử Diệc ngay từ lúc nàng bước vào đã thấy dung mạo khuynh thành của nàng làm ngẩn người vài giây, trước đó nhìn nàng ở phía xa biết nàng dung mạo xuất chúng nhưng khi nhìn gần vẫn khiến hắn không khỏi bất ngờ, nàng cũng quá đẹp rồi. Hắn tự nhận là hắn trước giờ không hề có hứng thú với nữ nhân nhưng khi nhìn thấy nàng hắn không tự chủ được liếc nhìn nàng thêm vài cái.
" À..." Nàng nói quá trực tiếp làm hắn không biết nên trả lời thế nào, hắn thề từ khi sinh ra đến giờ thì hôm nay là ngày hắn thất thố nhiều nhất.
" Tam thiếu của Bạch gia - Bạch Tử Diệc, mắc bệnh nan y đã nhiều năm nhưng chưa tìm được cách chữa trị. Hôm nay gặp ta là muốn hỏi xem ta có thể chữa trị hay không. Ta cũng trả lời luôn bệnh mà ngươi mắc phải được gọi là ho lao, ta có thể chữa được" tuôn một tràng dài nàng khẳng định đầy tự tin. Ho lao ở cổ đại là căn bệnh nan y nhưng đối với hiện đại lại không phải là không chữa được, có thuốc và dụng cụ chữa ho lao đã là gì. " Nhưng phí ta chữa bệnh rất đắt, cũng rất khác người"
" Bạc không phải vấn đề" Bạch Tử Diệc nhìn hai mẫu tử trước mặt như muốn tìm ra chút manh mối nhưng đáng tiếc chẳng thấy gì.
" Rất hào phóng a" Hơi dừng lại nàng nói tiếp" Ta nghe nói Bạch công tử nắm trong tay gần một trăm trà lâu. Ta chính là muốn thu nhập từ các trà lâu đó"
"..." Bạch Tử diệc im lặng chờ nàng nói tiếp. Cẩn Liêm và Cẩn Ngật chưa rõ ý của nàng đã nhíu mày. Bọn hắn cũng đoán ra phần nào ý tứ của nàng.
" Trừ khoản tri trả cho nhân viên và quỹ, khoản lãi mà gần một trăm trà lâu nhận được chia mười phần ta muốn ba phần. Từ giờ trở đi mỗi tháng ta sẽ nhận được một phần bạc của mình" Nàng thực sự là dùng công phu sư tử ngoạm, ba phần không quá nhiều nhưng của gần một trăm trà lâu bậc nhất gộp lại đó là số bạc khổng lồ. " Ta nói ngươi còn cần phải suy nghĩ sao? Mạng không còn bạc để làm gì? Ta lấy ba phần là tính giá rẻ rồi" Nàng nói cũng đúng nhưng sao nghe vào lại cứ thấy sai sai.
" Hảo. Khụ... khụ... Ba phần thì ba phần" Cố nén sự khó chịu ở cổ họng Bạch Tử Diệc trả lời, mỗi câu nói của hắn đều khó nhọc như vát hết sức lực của hắn vậy. Đối với hắn giờ mạng sống đúng là quan trọng hơn, biết bị nàng hố vẫn chấp nhận nhảy vào, hắn không còn lựa chọn nào khác. Trừ phi muốn buông bỏ cuộc sống.
" Rất tốt" Mạn Cơ lôi trong tay áo ra ba lọ thuốc, mỗi lọ là một loại khác nhau đặt lên mặt bàn, thực ra nàng nén lấy từ trong không gian, cho tay vào tay áo chỉ để che mắt. " Thuốc này ta đưa trước cho ngươi. Để đảm bảo cả hai bên đều có lợi thì mỗi tháng ta sẽ đến xem bệnh cho ngươi một lần và đưa thuốc, khi nào ngươi khỏi bệnh thì đưa bạc cho ta sau không vấn đề."
Bạch Tử Diệc nhìn nàng rồi cầm lọ thuốc xem thử, có thật bệnh của hắn sẽ chữa khỏi được? Hắn nghi ngờ là hiển nhiên vì đã rất nhiều đại phu bó tay.
" Thuốc này nhìn thật kỳ lạ. Khụ Khụ..." Bạch Tử Diệc vừa lấy khăn che miệng ho vừa mở một lọ thuốc ra xem, hắn chưa nhìn thấy loại thuốc nào kỳ lạ như vậy.
" Đấy là vỏ ngoài thôi, nó giúp ngươi không cảm thấy vị đắng của thuốc" Thuốc mà Mạn Cơ đưa cho hắn là thuốc con nhộng của hiện đại, lạ là phải rồi.
"..." Bạch Tử Diệc có chút hoài nghi. Thuốc lại có thể không đắng mà chữa được bệnh sao?
Mạn Cơ mà nghe được sẽ khinh bỉ hắn một trận. Thuốc này là vỏ không đắng chứ có bảo lõi không đắng đâu, thử cắn lõi ra xem có đắng chết hắn không.
" Mỗi loại một viên ngày hai bữa" Mạn Cơ thong thả tiếp tục vấn đề. Bảo Bảo ngồi rất im lặng chờ mẫu thân xong việc sẽ dẫn bé đi chơi.
" Ân" Bạch Tử Diệc cẩn thận ghi nhớ từng câu nàng nói " Khụ Khụ" Hắn lại không kìm nén được ho ra một búng máu, Mới ngồi một khắc mà hắn đã phải thay gần chục cái khăn.
Mạn Cơ nghĩ thứ hắn mang nhiều nhất khi ra ngoài không phải bạc mà chính là khăn tay trắng. Nàng nghĩ hoàn toàn chính xác, Bạch Tử Diệc vốn rất hiếm khi ra ngoài. Hôm nay sở dĩ nãng gặp được hắn là do hắn ra ngoài thay đổi chút không khí. Nằm triền miên trong phòng lâu ngày hắn cảm thấy rất ngột ngạt.