(Mỗ tác giả: Mị là một con sâu lười. Nhưng ý tưởng tốt thì không thể bỏ qua được, cố gắng ra chương mới cho các nàng. Mấy chương đầu hơi ngắn các nàng thông cảm. Từ chương này sẽ đạt đủ 1000 chữ mỗi chương )
Hơn một tháng vừa đi vừa ngắm cảnh bằng xe ngựa, Mạn Cơ đã tới được Xuân Hòa thành. Trong khoảng thời gian một tháng đi xe ngựa đó Vũ Phong Khinh thỉnh thoảng thấy Mạn Cơ lấy từ không trung ra rất nhiều đồ vật, hắn tò mò nàng chỉ đáp :" Ta có đồ vật có thể chứa đựng vài thứ"
Nàng không muốn giải thích thêm nên hắn cũng không hỏi nữa, mặc kệ nàng có bí mật gì hằng ngày cho hắn ăn ngon sẽ không có vấn đề.
Mạn Cơ nghĩ dù sao sau này ở chung nên tiết lộ chút cũng không sai, thế mới có thể quang minh chính đại lấy đồ trong không gian sử dụng. Nàng cũng chỉ nói là nàng có đồ vật chứa đựng được các thứ khác, cũng không nói nàng có thể chứa đựng bao nhiêu và chứa đựng những cái gì.
Mạn Cơ buồn rầu, trong người nàng bây giờ chỉ có một lượng bạc lần trước Nam An Thương trả cho hai chiếc bình ngọc. Đến Xuân Hòa thành cần phải có chỗ ở, không thể ở trong không gian mãi. Bạc mua biệt viện hẳn là không đủ, đến bạc thuê phòng một tháng cũng chưa chắc đủ a.
" Phải rồi, còn mấy chiếc trâm vàng ta cất trong không gian, giờ đến lúc phải dùng" Mạn Cơ tính đem mấy cây trâm vàng đó đi bán, nàng dù sao cũng chẳng sài đến. Đồ quý giá vậy đem bán chắc cũng được kha khá ( Mỗ tác giả: Đồ không phải quý bình thường đâu, trước đây là vương phi đồ trang sức tầm thường sao được, mỗi cây trâm bạc mẫu thân nàng để lại là không quá đáng giá thôi)
Đầu vừa nghĩ vậy nàng liền đem mấy cây trâm đó đi bán. Tất cả được ba mươi lượng bạc.
" Hầy. Thật không ngờ mấy cây trâm đó có giá vậy, biết vậy ngay từ đầu đem bán đã không phải đau đầu suy nghĩ cả buổi" Mạn Cơ vui vẻ nhét túi bạc vào tay áo ra khỏi tiệm cầm đồ. Với số bạc này có thể thuê phòng được một thời gian rồi, mà chỉ cần vậy thôi. Nàng định ở Xuân Hòa thành một đến hai tháng, còn đi những nơi khác. Ở đây tuy điều kiện tốt nhưng nàng muốn tung hoành thiên hạ a.
" Cơ nha đầu. Ngươi vào đó làm gì a?" Vũ Phong Khinh thắc mắc. Đây chẳng phải là tiệm cầm đồ sao? Nàng muốn bán cái gì? Là thiếu bạc? Không thể đi. Trước đây là Lục vương phi trên danh nghĩa cũng không thể nghèo đến mức thiếu bạc phải đi cầm đồ.
Thực ra đúng là nàng nghèo như vậy đấy. Của hồi môn của nàng không có nhiều( vì là đích nữ không được sủng ái, của hồi môn là đủ không xấu mặt thôi), mấy năm ở vương phủ nàng lại ăn tiêu phung phí làm gì còn bạc. Năm lượng bạc trên người nàng khi tỉnh dậy cũng là Cố Huyền Phong bố thí cho nàng.
Hắn vốn ném cho nàng mười lượng, lúc nàng xuyên đến chỉ còn năm lượng do năm lượng nguyên chủ đã tiêu mất. Sung sướng quen đâu thể chịu cực khổ, năm lượng bạc tiêu tiết kiệm chút hai người có thể sống và thuê một căn phòng hai tháng gì đấy cũng gọi là khoái hoạt. Nguyên chủ năm ngày đã tiêu hết năm lượng bạc, quá lãng phí. Nàng không xuyên qua chắc nguyên chủ và bảo bảo không thể cầm cự nổi một tuần nữa.
Bất quá nàng đã xuyên qua, nàng sẽ đem bảo bảo sống qua ngày càng hảo.
" Không có gì, đi thôi. Chúng ta đi thuê phòng" Nàng nhanh chóng lên xe cho ngựa chạy. Đâu thể nói là ta thiếu bạc phải đi cầm đồ, quá mất mặt cho dù đấy là sự thật.
" Hảo" Còn hoài nghi nhưng cũng đành tạm đáp ứng.
Bảo bảo rất tin tưởng nàng, chỉ cần nàng dẫn theo bé.
Mạn Cơ thuê được một biệt viện nhỏ, kiểu cách đơn giản của thường dân, bụi bặm khá dày. Có một phòng khách, một phòng phía đông, một phòng phía tây và nhà kho. Thu dọn sạch sẽ chút hẳn là không tệ. Trong sân có một cây hoa quế cổ thụ đang nở hoa. Quanh bờ tường lại bao phủ bởi những khóm trúc xanh mướt - chỉ là lá vàng rụng đầy cả sân.
" Nơi này hơi bụi nhưng ta thích, dọn cút hẳn là không vấn đề" Vũ Phong Khinh đánh giá xong bèn quay sang nhìn nàng " Cơ nha đầu. Chúng ta sẽ ở đây sao?" Ánh mắt lóe lóe sáng khiến nàng nổi da gà.
" Ân. Gia gia phòng phía tây, để ta và bảo bảo phòng phía đông được rồi" Nàng cũng khá thích viện tử này, giản dị thoải mái. Đâu phải cứ cầu kì mới hảo.
" Hảo. Vậy ta phòng phía tây, quét dọn thôi" Vũ Phong Khinh rất phấn khởi với chỗ ở mới.
Mạnh miệng là vậy, thực tế chỉ có một mình nàng làm. Hắn lấy lí do là cơ thể không khỏe, tuổi cao sức yếu không thể dọn dẹp. Tay chân linh hoạt, da dẻ hồng hào, tinh thần tràn đầy sức sống thế kia có chỗ nào giống không khỏe? Còn bày đặt tuổi cao sức yếu. Nàng khinh.
Tuy nhiên nàng vẫn lao đầu vào dọn dẹp toàn bộ, mệt quá a.
Bảo bảo còn nhỏ Mạn Cơ đâu thể để bảo bảo chịu cực, đặt bảo bảo một góc sạch sẽ ngồi nhìn, nàng ôm tất cả công việc hoàn thành trong một ngày.
Ra sức làm việc đến chiều tối cuối cùng cũng xong, đồ đạc hàng ngày lấy ra trong không gian. Đồ ăn càng không cần lo lắng.
Đến bữa tối nàng mệt không còn hơi sức làm cơm, ba người đành gặm màn thầu. Màn thầu cũng đâu tệ vậy, có đủ loại nhân, hương vị lại mềm, vỏ ngoài trắng mịn.