Chương 7: Nam chính xuất hiện

Chương 7: Nam chính xuất hiện

Nam nhân béo kia mặc kệ hai người kia có gào khóc thế nào vẫn cố lôi kéo thiếu nữ kia còn cao giọng nói:" Về làm thiếp của bổn thiếu gia có gì là không tốt vừa có thể trừ được nợ vừa hưởng vinh hoa phú quý cả đời không hết" thiếu nữ kia lắc đầu lạc giọng nói:" Nhưng ta không muốn" ông lão kia còn quỳ trước mặt hắn không ngừng khóc lóc cầu xin:" Tô thiếu gia nữ nhi của lão hãy còn nhỏ van xin thiếu gia tha cho" Nam nhân béo họ Tô có chút tức giận quát:" Cút ra, lão già chết tiệt" dứt lời liền đưa chân lên định đạp cho ông lão kia một phát, chân vừa đưa lên thì có một giọng nói vang lên:"Mau dừng lại".

Giọng nói ấy chính là của Kiều Ân, nàng bước ra từ chỗ đám đông, y phục đơn giản màu lam nhạt, tóc búi gọn cố định bằng cây trâm ngọc tuy đứng giữa đám đông nhưng không làm lu mờ vẻ đẹp của nàng. Kiều Ân cao giọng nói:" giữa thanh thiên bạch nhật(1) lại ở đây vô pháp vô thiên(2) còn ra thể thống gì nữa" Tên họ Tô kia hướng mắt về hướng Kiều Ân cau có nói:" Ngươi là ai? Dám xen vào việc của bổn thiếu gia chán sống sao?" dừng một chút, hắn quan sát qua Kiều sau đó ngả ngớn nói:" Nhìn cũng không tệ hay cũng theo bổn thiếu gia về Tô phủ ta quyết không để ngươi chịu thiệt".

Kiều Ân nghe vậy thì không nói gì chỉ nhẹ nhàng bước lên vài bước quan sát hắn, Thấy vậy họ Tô kia cao ngạo nói:" Sao thấy bổn thiếu gia tiêu soái quá nhìn không chớp mắt quyết định theo ta đúng không?"Kiều Ân cười lạnh thản nhiên nói ra hai chữ:"Vô sỉ" nói rồi lui về sau ba bước, Nam nhân họ Tô nghe vậy liền đứng đơ ra một lúc sau đó tức giận nói:" Ngươi dám mắng ta, ngươi biết ta là ai không?" Kiều Ân hờ hững tay vuốt nhẹ khăn tay thờ ơ nói:"Xin rửa tai lắng nghe".

Hắn hừ lạnh một tiếng nói:" Bổn thiếu gia đây chính là Tô Thiên Bảo là trưởng tử của Tô tri phủ(3)" Kiều Ân nghe vậy liền tỏ ra kinh ngạc, thấy vậy hắn liền quay về trạng thái kiêu ngạo lúc nãy nói:" Sao biết sợ rồi? Theo bổn gia về biết đâu ta suy xét việc ngươi mạo phạm bổn thiếu gia"Kiều Ân thu lại vẻ mặt chế giễu nói:" Chỉ là nhi tử của một quan tri phủ mà dám lấn lướt, trước mặt tiểu thư đây diễu võ dương oai".

Nghe vậy cơn tức giận của hắn lại tiếp tục bùng phát giơ tay hướng mặt Kiều Ân định động thủ nhưng chưa kịp ra tay đã bị một vật thể lạ đập mạnh vào tay khiến hắn ôm tay đau đớn quát:" Là ai to gan dám đánh ta?" từ trong đám đông một nam nhân ung dung bước ra, hắn một thân trường sam(áo dài) màu đen thêu bạch vân, bên hông đeo một miếng ngọc bội màu trắng, tóc đen búi gọn cài kim quan tất cả đều làm nổi bật lên vẻ đẹp của hắn.

Kiều Ân ở bên cạnh nhìn mà không khỏi mê mẩn thầm nghĩ hắn mà ở hiện đại chắc chắn sẽ là một ảnh đế(4) vô cùng nổi tiếng cho xem. Tô Thiên Bảo kia nhìn thấy hắn vẻ mặt trở nên sợ hãi lắp bắp nói:" Cảnh... Cảnh...Cảnh Vương" dứt lời liền quỳ rạp xuống đất run rẩy nói:"Cảnh Vương điện hạ".

Kiều Ân nghe tên kia gọi hắn như vậy liền vô cùng kinh ngạc, vậy là hắn chính là nam chính, nàng cứ như vậy mà gặp phải nam chính, có ai có thể giải thích cho nàng chuyện gì đang diễn ra được không? Đang suy nghĩ miên man thì giọng nói đầy uy lực của Tiêu Kỳ vang lên:" Ban ngày ban mặt lại dám ở giữa phố công khai ức hiếp bá tánh xem ra dưới chân thiên tử lại có kẻ dám to gan lớn mật lộng hành, Hàn Phong lôi hắn tới Tông nhân phủ(5)".

Dứt lời một nam nhân hắc y khác bước lên chấp tay hành lễ với Tiêu Kỳ rồi kéo Tô Thiên Bảo đi mặc kệ hắn không ngừng khóc lóc van xin, sự việc giải quyết xong, dân chúng cũng đã bắt đầu tản đi, Kiều Ân đến đỡ hai cha con ông lão kia hỏi thăm vài câu rồi cho họ ít ngân lượng, hai cha con họ cảm kích liên tục cảm ơn Kiều Ân sau đó thì rời đi.

Kiều Ân lúc này quay lại hướng Tiêu Kỳ quy củ hành lễ:" Tiểu nữ tham kiến Cảnh Vương điện hạ" Tiếu Kỳ lạnh lùng nói:" Mau miễn lễ đi!" Kiều Ân tạ ơn xong liền từ từ đứng thẳng dậy, Tiêu Kỳ đứng lặng yên quan sát Kiều Ân khiến nàng cảm thấy có chút khó chịu trong lòng thầm oán:" Tên nam nhân này có biết nhìn chằm chằm con gái nhà người ta như vậy là vô duyên không vậy?" Bỗng từ xa một giọng nói vang lên:" Tiểu thư! Người ở đâu?" Là giọng của Liên Tâm.

Kiều Ân vội vàng hướng Tiếu Kỳ nhẹ nhàng nói:" Hôm nay đa tạ Cảnh Vương ra tay giúp đỡ lần sau sẽ báo đáp giờ tiểu nữ xin phép cáo từ" Tiêu Kỳ không nói gì chỉ khẽ gật đầu, Kiều Ân lúc này hướng Liên Tâm gọi:" Liên Tâm! Ta ở đây" rồi chạy theo hướng Liên Tâm rời đi.

Hàn Phong vừa xong việc quay trở lại chấp tay phía trước nói:" điện hạ! Đã xử lý xong" Tiêu Kỳ nghe vậy lạnh lùng nói:" Tra rõ về người vừa rồi" Hàn Phong có chút khó hiểu khẽ hỏi:" Ý người là cô nương vừa nãy ạ?" Tiêu Kỳ không nói gì chỉ khẽ nhíu mày nhìn Hàn Phong khiến hắn không khỏi rùng mình một cái sau đó nghiêm túc nói:" Thần tuân lệnh".

CHÚ THÍCH: (1) Thanh thiên bạch nhật:Thanh: xanh, Thiên: trời, Bạch: trắng, Nhật: mặt trời. Giữa ban ngày dưới trời xanh. Nghĩa bóng: Rõ ràng không có điều gì giấu giếm. (2) Vô pháp vô thiên:ám chỉ những việc không có phép tắc kỷ cương trên dưới , có thể hỗn láo với tất cả không phân biệt lớn-bé không coi ai ra gì. Thường để nói những người cậy bản thân có cây cao bóng cả mà lộng hành. (3) Tri phủTri Phủ (Hán Việt: 知府) là một chức quan trong hệ thống quan chế các triều đình phong kiến Trung Quốc và Việt Nam. Tri phủ là người đứng đầu một phủ, có quyền hạn cao nhất cả về dân sự lẫn quân sự trong địa phận. (4) ảnh đế :Là danh hiệu cao quý về lĩnh vực diễn xuất , cụm từ " Ảnh đế " được dùng cho nam , là để chỉ 1 nam diễn viên có diễn xuất đỉnh cao vô cùng xuất sắc , có được danh hiệu này sẽ giúp sự nghiệp của người đó lên một 1 tầm cao mới, ngoài Ảnh đế dùng cho nam thì còn Ảnh hậu là dùng cho nữ. (5) Tông nhân phủ:là cơ quan quản lý nội bộ hoàng tộc thời quân chủ Trung Hoa và Việt Nam. Nhiệm vụ chính của cơ quan này là trông nom sổ sách của hoàng tộc, soạn thảo ngọc phả, việc ghi chép ngày sinh và ngày mất cùng sơ yếu lý lịch của mọi thành viên trong hoàng tộc, cộng thêm việc thờ cúng đền miếu trong hoàng tộc. Ban đầu, Tông Nhân phủ chỉ là nơi lưu giữ ghi chép, song về sau thì cơ quan này cũng có quyền hạn giải quyết các vấn đề có liên quan đến các Thân vương, Công tử và Công tôn trong hoàng tộc.