Chương 6:Dạo phố
Buổi chiều sau khi nghỉ trưa dậy, Kiều Ân nằm nghiêng dựa trên giường vừa ăn trái cây vừa đọc thoại bản*. Một lúc sau, đột nhiên nàng ngồi hẳn dậy gấp cuốn thoại bản đang đọc dở sang một bên thầm nghĩ:" Kể từ lúc xuyên đến đây nàng hình như chưa từng rời khỏi hầu phủ thì phải, trước đây là dưỡng bệnh nên hầu như chỉ ở Tây Sương các, thỉnh thoảng là ra ngoài đi dạo cũng là quanh quẩn trong sân viện của Tây Sương các, ngày hôm nay thì qua viện Trình thị dùng bữa sáng sau đó đến tiền viện nhận thánh chỉ" Kiều Ân suy nghĩ một lát liền quyết định đi ra ngoài dạo phố xem đường phố cổ đại nó ra làm sao nhưng trước tiên phải đi xin phép Trình thị đã.
Nói là làm, Kiều Ân gọi người vào giúp nàng chỉnh trang lại xiêm y, đầu tóc rồi mới đi đến viện của Trình thị. Lúc nàng đến cả An Quốc hầu và Tư Duệ đều có công việc nên đã đi hết ra ngoài chỉ còn Trình thị đang ngồi coi sổ sách. Trình thị nghe Kiều Ân nói muốn ra ngoài dạo phố ban đầu có chút lo ngại, chần chừ nhưng Kiều Ân liên tục ở bên cạnh làm nũng, năn nỉ Trình thị chỉ đành thở dài bất lực đồng ý cho Kiều Ân đi ra ngoài.
Kiều Ân nhận được sự đồng ý của Trình thị thì cười vui vẻ cảm ơn Trình thị rồi quay trở về Tây Sương các đổi sang một bộ y phục đơn giản rồi dẫn theo Liên Tâm cùng hai gia đinh theo yêu cầu của Trình thị nói là để bảo vệ an toàn cho nàng, vì là dạo phố nên Kiều Ân không dung kiệu hay xe ngựa mà chọn đi bộ.
Sau một hồi, Kiều Ân cũng đi tới chợ thành, nàng quan sát xung quanh không khỏi có chút cảm thán. Ở cổ đại không có khói bụi ô nhiễm, không có tiếng còi xe inh ỏi, bầu không khí ở đây vô cùng trong lành, Kiều Ân khẽ hít vào một hơi sau đó từ từ thở ra cảm nhận bầu không khí ở đây sau đó lại nhìn dòng người qua lại tấp nập, tiếng rao bán vang lên rộn ràng khiến tâm trạng của Kiều Ân vô cùng phấn chấn nàng vui vẻ dạo bước trong chợ, Liên Tâm bị tinh thần của Kiều Ân lây sang cũng vui vẻ đi theo bên cạnh nàng, hai gia đinh cũng chậm rãi đi theo phía sau bảo vệ an toàn cho Kiều Ân.
Kiều Ân cứ như thế vui vẻ đi thong thả trong chợ, thỉnh thoảng ghé vào vài sạp hàng thấy cái gì đẹp, lạ mắt đều sẽ mua về. Được một lúc, hai gia đinh ở phía sau kiêm luôn nhiệm vụ xách đồ cho Kiều Ân trên tay cả hai cũng cầm rất nhiều túi đồ to nhỏ khác nhau ngay cả Liên Tâm đi ở bên cạnh trên tay cũng có vài món còn Kiều Ân tâm trạng rất vui vẻ trên tay còn cầm xiên kẹo hồ lô ngào đường.
Liên Tâm nhìn sắc trời thấy cũng đã đến lúc trở về liền nhẹ giọng nói với Kiều Ân:" Tiểu thư! Người đã ra ngoài dạo phố hơn một canh giờ rồi cũng đã mua rất nhiều đồ, trời không còn sớm cũng nên hồi phủ rồi" Kiều Ân nghe vậy liền quay lại nhìn Liên Tâm rồi nhìn hai gia đinh ở phía sau cười gật đầu đáp:" Đã nhiều như vậy rồi sao? Được rồi trở về thôi!" dứt lời nàng quay người trở về An Quốc hầu phủ.
Đi được nửa đường thì Kiều Ân nghe thấy phía trước có tiếng ồn ào, mọi người dân đứng vây thành vòng tròn đứng chật ních đầy đường, Kiều Ân nhíu mày hỏi:" Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?" Liên Tâm quan sát phía trước một chút rồi khẽ nói:" Chắc là nhà nào lại cãi nhau thôi không liên quan đến chúng ta, tiểu thư nên hồi phủ thôi".
Kiều Ân không quan tâm những lời Liên Tâm nói, tò mò đi lên phía trước một chút quan sát tình hình rồi nhỏ giọng nói với Liên Tâm:" Ta đi xem một chút" Liên Tâm nghe vậy lo lắng nói:" Nhưng tiểu thư..." không để Liên Tâm nói xong Kiều Ân đã nhét xiên kẹo đang càm vào tay Liên Tâm rồi đi nhanh về phí trước, Liên Tâm thấy vậy vội vàng gọi:" Tiểu thư!" rồi chạy theo Kiều Ân, hai gia đinh cũng nhanh chóng đi theo sau.
Đến nới xảy ra ồn ào do mọi người đứng đông quá, Kiều Ân lại không đủ cao lên phải chen vào dòng người để đi lên phía trước, mãi nàng mới chen được lên phía trước, đập vào mắt Kiều Ân là một cảnh tượng một nam nhân có chút béo ăn mặc dường như cũng có chút quyền quý đang lôi kéo một thiếu nữ một thân bạch y đang không ngừng kêu khóc, ở bên cạnh có một ông lão trông có vẻ già yếu đang quỳ xuống trước mặt nam nhân kia khóc lóc van xin.
Kiều Ân cảm thấy khó hiểu liền quay sang hỏi một vị đại thẩm ở bên cạnh:" Vị đại thẩm này không biết đây là đang xảy ra chuyện gì?" Vị đại thẩm kia nghe Kiều Ân hỏi thì thở dài bất lực đáp:"Lại có người cạy quyền ỷ thế bắt nạt bá tánh" Kiều Ân nghe vậy tò mò tiếp tục xem tình hình.
CHÚ THÍCH: * Thoại bản: là một cách gọi khác của tiểu thuyết. Nó xuất hiện vào đời Tống và được coi là tiền thân của tiểu thuyết theo nghĩa hiện đại. Thoại bản chủ yếu kể chuyện lịch sử và đời sống xã hội đương thời, nó cũng thường được dùng làm cốt truyện cho các tác phẩm sau này.