Chương 52: Viên mãn (HE)
8 năm sauGần chục năm sau, Hoàng thượng băng hà, Thái tử Tiêu Viễn đăng cơ lấy niên hiệu là Vạn An, lập Ngọc Nhiên làm Hoàng hậu, phong thân mẫu làm Thái hậu, Thục Quý phi Hoàng thái phi, đôi song sinh 8 tuổi của Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên lần lượt phong làm Thái tử Tiêu Hoành và Chiêu Hoà công chúa Tiêu Ngọc Nghiên. An Quốc hầu phong làm An Quốc công, Trình thị thăng làm cáo mệnh phu nhân hàm nhất phẩm, Tư Duệ là thế tử phủ quốc công, Cảnh Vương Tiêu Kỳ và Cảnh Vương phi Kiều Ân lần lượt phong làm Nhiếp chính vương và Nhiếp chính vương phi.
[•••••]
Bên trong sân viện của Vương phủ, Kiều Ân vừa hóng mát vừa thêu thùa giết thời gian, ở phía đối diện nàng có một cái đầu nho nhỏ đang ngồi dùng hai tay chống cằm vừa lắc lư nhìn về phía nàng vừa không ngừng ngân nga hát ca, cái đầu nhỏ ấy chính là nữ nhi 4 tuổi của Tiêu Kỳ và Kiều Ân tên gọi là Tiêu Tịnh Nhã. Tiêu Kỳ ngồi ở bên cạnh nhìn hình ảnh này của nữ nhi vô cùng đáng yêu khẽ cười sau đó lại sợ nữ nhi chống cằm lâu bị tê tay liền dứt khoát bế bé con ngồi vào trong lòng.
Tịnh Nhã bị đột ngột nhấc lên có hơi giật mình sau đó lại được hạ xuống nhẹ nhàng ngồi vào trong lòng người quen thuộc, tìm được cảm giác an toàn Tịnh Nhã cười vui vẻ còn đưa cái tay trắng trẻo, nhỏ nhắn như của sen lấy một miếng điểm tâm trên bàn đưa đến gần miệng Tiêu Kỳ giọng non nớt của trẻ con vang lên:" Phụ vương! Há miệng! Ăn ăn" Tiêu Kỳ thấy vậy cười tươi nói:" Được! Nhã nhã chúng ta thật ngoan" dứt lời liền cúi xuống ăn cả miếng điểm tâm vào miệng sau đó nhận lấy khăn tay từ nha hoàn cẩn thận lau sạch cái tay nhỏ của tiểu bảo bối trong lòng, Tịnh Nhã ngồi ngoãn trong lòng Tiêu Kỳ tận hưởng sự phục vụ chu đáo của phụ vương mình, Kiều Ân hơi ngước mắt lên nhìn thấy hình ảnh này thì mỉm cười hạnh phúc tiếp tục quay lại tập trung thêu khăn tay.
Từ bên ngoài, có hai thân hình mặc trường bào nhẹ nhàng, trầm ổn đi đến theo sau hai người họ còn có hai vị thái giám đang cầm tập sách cho bọn họ. Một người trong số đó là Thái tử Tiêu Hoành, người còn lại là nhi tử 7 tuổi của Tiêu Kỳ và Kiều Ân tên gọi Tiêu Quân. Do hai người chỉ chênh lệch nhau một tuổi nên đều được đương kim bệ hạ sắp xếp cho học cùng nhau ở học viện, cả hai đều nghiêm túc, chăm chỉ rất được lòng phu tử (thầy giáo). Tiêu Hoành và Tiêu Quân chậm rãi bước đến chào hỏi Tiêu Kỳ và Kiều Ân, nghe thấy tiếng của ca ca mình, Tịnh Nhã dùng đôi chân ngắn của mình leo từ trong lòng phụ vương xuống chạy đến trước mặt Tiêu Quân gọi:" Ca ca~" sau đó lại đưa mắt nhìn sang người đứng bên cạnh Tiêu Quân cười nói:" Thái tử ca ca~". Cả hai người họ nhìn cây nấm nhỏ đáng yêu đồng thanh ừ một tiếng.
Tiêu Quân đi đến gần, ngồi thấp xuống xoa xoa nhẹ đầu Tịnh Nhã mỉm cười ôn nhu hỏi:" Tiểu Nha! Muội đang làm gì đó?" Tịnh Nhã cười tươi vui vẻ đáp:" Muội cùng phụ vương đang xem mẫu phi thêu bông hoa". Bỗng từ xa một giọng nói trong trẻo không kém phần trẻ con vang lên:" Tiểu Nhã! Nghiên tỷ tỷ đến thăm muội nè~" Tịnh Nhã nghe thấy giọng nói quen thuộc vui vẻ chạy lách qua hai nam nhi kia cười gọi:" Nghiên tỷ tỷ~~". Tiêu Hoành thấy là muội muội đến liền hơi nhíu mày trầm giọng nhìn Tiêu Ngọc Nghiên nói:" Sao lại xuất cung rồi? Bài tập phu tử giao đã hoàn thành chưa?".
Ngọc Nghiên nghe vậy hơi bĩu môi đáp:" Muội đã xin phép phụ hoàng và mẫu hậu rồi, hai người họ đồng ý muội mới xuất cung, bài tập mà phu tử giao buổi tối sau khi dùng bữa xong muội nhất định sẽ hoàn thành hoàng huynh đừng lo. Không phải hiện giờ huynh cũng đang ở đây đó thây", dứt liền không để Tiêu Hoành nói nữa quay sang cười nói với Nhã Tịnh:" Tiểu Nhã ta dẫn muội ra ngoài đi chơi có được không?" Tịnh Nhã nghe là được ra ngoài đi chơi hai mắt đen láy liền sáng lên như muốn nói:" Muốn ta rất là muốn luôn" nhưng lại hơi chần chừ quay sang nhìn Tiêu Kỳ và Kiều Ân khẽ gọi:" Phụ vương, mẫu phi".
Kiều Ân thấy nhóc con của mình như vậy có hơi buồn cười nhưng lại đáng yêu vô cùng, nàng nhẹ giọng nói:" Đi chơi với Nghiên tỷ tỷ của con đi nhưng chú ý an toàn" Tiêu Kỳ ở bên cạnh cũng nói thêm:" Tiêu Hoành và Tiêu Quân hai đứa cũng đi theo luôn đi, đừng suốt ngày chỉ lo học tập ở trong thư phòng, học hành đúng là không thể thiếu nhưng cũng phải có chừng mực đôi khi phải đi ra ngoài dạo chơi thư giãn" cả bốn người bọn họ nghe vậy đồng loạt vâng một tiếng rồi tạm biệt Tiêu Kỳ và Kiều Ân đi ra ngoài, Ngọc Nghiên nắm tay của Tịnh Nhã vui vẻ đi ở phía trước, Tiêu Hoành và Tiêu Quân ung dung, thong thả đi theo ở phía sau.
Sau khi tất cả bọn trẻ rời đi, có một tên thị vệ đi đến nói gì đó với Tiêu Kỳ, hắn nghe xong không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi vẫy tay cho tên thị vệ kia lui xuống, Kiều Ân dừng lại động tác nhẹ nhàng hỏi:" Xảy ra chuyện gì sao?" Tiêu Kỳ nhấp một ngụm trà thở dài lắc đầu đáp:" Không có chuyện gì cả chỉ là Hàn Phong lại sai người đến xin nghỉ phép mấy hôm nói thê tử cảm thấy trong người không khỏe, hắn sau khi cưới thê tử số ngày nghỉ phép hình như ngày càng nhiều không thì lúc bàn công việc thì vô nghiêm túc như xong xuôi cái là ba chân bốn cẳng chạy như bay trở về phủ của hắn" Kiều Ân cuối cùng cũng hoàn thành chiếc khăn tay thu dọn, xếp gọn đống kim chỉ cười dịu dàng nói:" Liên Tâm dù sao cũng sắp đến ngày sinh rồi hay chàng cho Hàn Phong nghỉ phép đến khi Liên Tâm ở cữ xong cũng được".
Tiêu Kỳ nghe vậy gật đầu đồng ý ngay:" Được, vậy lát ta sẽ sắp xếp thông báo cho Hàn Phong để hắn yên tâm ở phủ của hắn chăm sóc cho vợ con dù sao giờ ta cũng đang rảnh rỗi không có việc gì cần phải nhờ đến Hàn Phong" Kiều Ân không nói gì chỉ khẽ gật đầu ừ một tiếng. Hai phu thê bọn họ lại tiếp tục cùng nhau ôn lại kỷ niệm xưa thưởng trà, ngắm hoa, trò chuyện vui vẻ.