Chương 51: Đại hôn

Chương 51: Đại hôn

Thời tiết vào xuân khiến đất trời khoác lên màu áo mới, một khung cảnh tươi đẹp, rực rỡ sắc màu, khắp nơi trăm hoa đua nở, hương hoa thoang thoảng lan tỏa trong không khí, những tiếng chim hót vang líu lo làm cho không gian thêm phần náo nhiệt, vui vẻ. Để góp vui cho bầu không khí vui mừng này, từ trong ra ngoài An Quốc hầu phủ chăng đèn kết hoa một màu đỏ tươi, chữ "Hỷ" được cắt tỉa cẩn thận dán lên những ô cửa, tiếng trống kèn, tiếng pháo vang lên không ngớt, người dân xung quanh vừa xem náo nhiệt vừa không ngừng bàn tán xôn xao. Hôm nay chính là ngày đại hôn của Tiêu Kỳ và Kiều Ân, nhìn hôn lễ long trọng, mười dặm hồng trang mà ai nấy đều thầm ngưỡng mộ.

Ở Tây Sương các, Kiều Ân lúc này bị gọi dậy từ sớm trong cơn mơ màng được các nha hoàn cùng mama trong cung đến trang điểm, sửa soạn, Ngọc Nhiên tuy đang mang thai bụng cũng đã lớn nhưng vẫn trở về vui vẻ thực hiện nghi thức chải tóc cho muội muội. Xong xuôi nàng được hỷ nương dẫn đến sảnh chính thức, Kiều Ân một thân hỷ phục màu đỏ tươi với hoạ tiết hoa văn được thêu bằng chỉ vàng, đầu đội mũ phượng được chế tác tinh xảo và lộng lẫy, nàng từ từ quỳ xuống bái lạy ơn sinh thành và dưỡng dục của phụ mẫu.

Trình thị nhìn nữ nhi bảo bối của mình xinh đẹp trong bộ giá y vừa vui mừng vừa xúc động, bà dịu dàng chúc phúc cũng như căn dặn vài điều mà một người thê tử cần phải có Kiều Ân ngoan ngoãn nghe bà dạy bảo, từ bên ngoài quản gia đi vào vui vẻ nói:" Lão gia, phu nhân kiệu hoa tới rồi" Trình thị nghe vậy nhanh chóng lấy khăn hỷ từ tay nha hoàn cẩn thận phủ lên cho nàng, An Quốc hầu nắm tay nàng mang theo cảm xúc vừa vui mừng vừa luyến tiếc không lỡ xa nữ nhi mà dẫn nàng ra đến trước cửa sảnh chính, Tư Duệ đã đứng đợi sẵn ở đó khẽ cúi mình xuống, Kiều Ân được An Quốc hầu đỡ bám lên lưng Tư Duệ, hắn nhẹ nhàng, cẩn thận cõng muội muội của mình ra đến tận bên ngoài cửa phủ sau đó cùng với sự hỗ trợ của hỷ nương để nàng bước lên kiệu hoa.

Đợi đến khi nàng ngồi yên vị trong kiệu hoa, hỷ nương đưa cho nàng một trái táo đỏ cười tươi nói:" Vương phi! Người nhớ giữ cho chặt trái táo đỏ này để làm rơi" Kiều Ân nhận lấy trái táo không nói gì chỉ khẽ gật đầu, hỷ nương thấy vậy liền hạ rèm kiệu xuống.

Thấy muội muội mình đã lên kiệu hoa Tư Duệ quay sang vỗ vai Tiêu Kỳ:" Nhớ chăm sóc, bảo vệ muội ấy đàng hoàng nếu người làm điều gì khiến muội ấy không vui cho dù người có là Vương gia ta cũng không ngại chiến đấu với người" Tiêu Kỳ khẽ cười gật đầu đáp:" Ta biết rồi, ta nhất định bảo vệ, yêu thương nàng ấy cả đời nếu ta làm gì có lỗi với nàng ấy thì ta cũng sẽ không tha thứ cho bản thân mình" Tư Duệ nghe vậy cảm thấy an tâm không nói gì chỉ khẽ ừ một tiếng.

Thấy sắp tới giờ, để không làm lỡ giờ lành Tư Duệ liền đứng lui sang một bên, Tiêu Kỳ mặc hỷ phục đỏ rực rỡ, tóc chải gọn cài kim quan bằng vàng phong thái mạnh mẽ, tiêu soái leo lên lưng ngựa, vì là ngày vui lên chú ngựa màu trắng cũng được sửa soạn gọn gàng cài lên hoa lụa đỏ. Tiêu Kỳ ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn về phía kiệu hoa ở phía sau mỉm cười hạnh phúc.

Hỷ nương sắp xếp xong ổn thoả, hơi ngước mắt lên nhìn sắc trời sau đó vui vẻ cao giọng nói:"Giờ lành đã đến khởi kiệu!!!" hỷ nương vừa dứt lời tiếng trống kèn lại tiếp tục vang lên rộn ràng, đoàn người dài dằng dặc đi diễu hành một vòng quanh kinh thành sau đó mới trở về Cảnh Vương phủ.

Dàn đón dâu chỉ vừa gần đến Cảnh vương phủ tiếng pháo đã vang lên mọi người xung quanh đều vừa xem náo nhiệt vừa cười nói vui vẻ. Đoàn người dừng lại trước cửa vương phủ, Tiêu Kỳ nhảy xuống ngựa nhanh chân bước đến nhận lấy một cái cung tay sau đó cẩn thận lần lượt bắn ba mũi tên được trang trí lụa đỏ ở đuôi lên trên đỉnh kiệu hoa nhằm mục đích xua đuổi vận xui đón bình an.

Sau khi cả ba mũi tên đều đã được ghim chặt ở trên đỉnh kiệu, tấm rèm kiệu cũng được vén lên, Kiều Ân được hỷ nương đỡ xuống kiệu sau đó nhận lấy trái táo từ tay nàng để lên khay rồi đưa cho nàng và Tiêu Kỳ mỗi người một đầu dải lụa đỏ, Kiều Ân nhận lấy dải lụa cẩn thận nắm chắc trong tay, Kiều Ân được nha hoàn đỡ đi châm từng bước theo từng lời chúc phúc đầy may mắn từ hỷ nương lần lượt bước qua chậu than hồng, yên ngựa.

Cuối cùng nàng và Tiêu Kỳ được đưa vào chính điện của vương phủ, bên trong Hoàng thượng một thân long bào vàng ngồi ở chính giữa, Hoàng hậu cùng Thục Quý phi với cung trang rực rỡ, trâm phượng tinh tế ngồi ở hai bên. Cả ba người bọn họ đều mỉm cười đầy vui vẻ nhìn đôi trai tài gái sắc, tiên đồng ngọc nữ tràn đầy mong chờ cùng yêu thương.

Khi cả hai đã đứng trong chính điện, trưởng sự công công cực kỳ vui vẻ cao giọng nói:"Nhất bái thiên địa", "Nhị bái cao đường", " Phu thê giao bái", "Lễ thành đưa vào động phòng". Dứt lời, Kiều Ân được Liên Tâm cùng hỷ nương đưa vào phòng tân hôn còn Tiêu Kỳ phải ở lại tiếp khách. Kiều Ân ở trong phòng tân hôn ngồi trên chiếc giường được rải đầy đậu phộng, hạt dưa, long nhãn với ngụ ý sớm sinh quý tử, con đàn cháu đống sau đó Liên Tâm cùng hỷ nương liền vui vẻ cất bước đi ra ngoài canh cửa, trong phòng lúc này chỉ còn mình nàng đầu vẫn đội khăn hỷ ngồi ngay ngắn trên giường.

Gần nửa canh giờ sau, Tiêu Kỳ ở bên ngoài tiếp khách lấy cớ say rượu không uống được nữa để Hàn Phong đỡ trở về hỷ phòng. Vào bên trong, Tiêu Kỳ đến bên tủ đầu giường cầm lên cây gậy như ý cẩn thận, từ từ vén lên chiếc khăn hỷ của Kiều Ân ra. Nhìn gương mặt của người mình yêu được hiện rõ, chân thực trước mặt khiến Tiêu Kỳ cảm thấy vô cùng vui vẻ, bình thường nàng không trang điểm đã xinh đẹp lắm rồi bây giờ nàng còn trang điểm tỉ mỉ cùng với gương mặt ửng hồng vì ngại ngùng khiến nào giống như vị thần tiên hạ phàm. Tiêu Kỳ mỉm cười đầy hạnh phúc và mãn nguyện đi tới bên bàn rót hai ly rượu sau đó cả hai cùng nhau uống cạn ly rượu hợp cẩn.

Đêm nay, cặp nến long phượng vẫn cháy rực rỡ trong màn đêm đen, bên ngoài trời đêm gió xuân thổi có chút gì đó lạnh nhưng trong căn phòng tân hôn, trên chiếc giường hỷ có hai con người vẫn đang quấn quýt bên nhau vô cùng ấm áp.