Chương 49: "Ta sợ"

Chương 49:"Ta sợ"

Trận chiến kéo dài cả gần hai canh giờ thì kết thúc, đảm thích khách hoàn toàn bị hạ gục những tên nào còn sống thì ngăn cho hắn tự tử giam vào đại lao để thẩm vấn còn lại để cho thị vệ thu dọn sạch sẽ.

Bầu không khí đã dần được ổn định, mùi máu tanh trong đại điện được dùng Tiên Lan Hương làm giảm bớt, Hoàng thượng còn sai người đi chuẩn bị canh an thần cho các quý nhân rồi để họ ra về nghỉ ngơi. Xử lý xong, đám người vừa tham chiến liền vội vàng đi xem tình hình của thân quyến, Tiêu Viễn chạy nhanh trở về bên cạnh Ngọc Nhiên thấy nàng bình an vô sự liền thở phào nhẹ nhõm.

An Quốc hầu và Tư Duệ chạy về chỗ của Trình thị và Kiều Ân lo lắng xem họ có bị thương không, Tiêu Kỳ cũng nhanh chân vội vàng đi đến hỏi han Trình thị vài câu sau đó quay sang sốt ruột hỏi Kiều Ân:" Nàng có sao không? Vừa nãy có bị thương ở đâu không?" Kiều Ân trải qua một cơn hoảng loạn cố gắng lấy lại tinh thần lắc đầu mỉm cười nhợt nhạt đáp:" ta không có sao, không bị thương ở đâu hết" nàng vừa dứt lời thì đột nhiên trước mặt tối sầm lại nàng không còn sức lực ngã quỵ xuống cũng may Tiêu Kỳ nhanh tay đỡ đuợc nàng.

Nhìn thấy gương mặt Kiều Ân trở lên trắng bệch như cắt không còn giọt máu lại còn đang yên đang lành tự nhiên lại ngất xỉu khiến Tiêu Kỳ có chút sợ hãi không ngừng gọi:" Kiều Ân! nàng làm sao vậy? Kiều Ân!" Mọi người đều bị hành động này của Tiêu Kỳ làm cho sững người một chút, tuy ai cũng đang có gì đó lo lắng cho Kiều Ân nhưng nhìn Tiêu Kỳ bây giờ bọn họ trong lòng không khỏi suy nghĩ:" thì ra Cảnh Vương vô cảm, lạnh lùng, không gần nữ sắc trong lời đồn bây giờ lại vì hôn thê của mình mà lo lắng, sốt ruột đến như vậy đúng là sức mạnh của tình yêu có khác có thể khiến một tảng băng nghìn năm nhưng Cảnh Vương cũng phải tan chảy".

Sau khi toàn bộ mọi người đều hồi phủ, các phi tần cũng ai về nhà nấy, Kiều Ân thì sau khi được đặc ân từ Hoàng thượng thì được Tiêu Kỳ bế đến thiên địa bên cạnh của Ngọc Quan điện, Thái y cũng vừa được trưởng sự công công kéo đến, sau khi hành lễ với những con người ở đây hắn lại bị thúc giục tới xem tình hình của Kiều Ân.

Sau một hồi bắt mạch cho Kiều Ân thấy là không có gì quá nghiêm trọng thái y mới thở dài một hơi sau đó để lại tay nàng vào trong chăn, Thái y đứng dậy tiến lên bẩm báo:" Khởi bẩm, Đoan Nguyệt quận chúa không có gì quá nguy hiểm chỉ là do gặp hoảng sợ cùng lo lắng quá độ sau đó lại được thả lỏng đột ngột mới dẫn đến tinh thần mệt mỏi mà ngất xỉu không lâu nữa sẽ tỉnh lại" mọi người nghe vậy đều an tâm thở phào nhẹ nhõm.

[•••••]

Kiều Ân tỉnh lại cũng là lúc trời cũng đã khuya, ngủ một giấc dài sau khi tỉnh dậy nàng cảm thấy tinh thần đã có chút thoải mái, nàng khẽ nhúc nhích đang định ngồi dậy thì thấy tay mình như bị ai đó giữ lấy nàng khẽ liếc mắt qua nhìn thì phát hiện là Tiêu Kỳ đang ngồi cạnh giường tay nắm lấy tay nàng mà ngủ gục, Kiều Ân cảm thấy trong lòng ấm áp vô cùng, nàng khẽ đưa tay còn lại lên vuốt ve khuôn mặt của hắn mỉm cười hạnh phúc.

Tiêu Kỳ cảm thấy có động tĩnh liền nhíu nhíu mày vài cái rồi khẽ mở mắt ra thì nhìn thấy Kiều Ân đang mỉm cười nhìn mình hắn vui vẻ nói:" nàng tỉnh rồi? Còn cảm thấy chỗ nào không thoải mái nữa không?" Kiều Ân nghe hắn hỏi gật đầu nhẹ nhàng:" ta không sao chỉ là hơi mệt một chút thôi" nàng dừng lại nhìn xung quanh sau đó nhìn Tiêu Kỳ hỏi:" Ta đang ở đâu vậy? Mọi người đâu hết rồi?" Tiêu Kỳ nghe vậy nhẹ giọng trả lời:" đây là thiên điện bên cạnh Ngọc Quan điện, nàng đột nhiên ngất xỉu, phụ hoàng đặt cách cho nàng nghỉ ngơi ở đây vì bây giờ cũng đã muộn rồi nên mọi người đều đã trở về nghỉ ngơi rồi" Kiều Ân gật gù cúi đầu khẽ nói:" ta làm cho mọi người lo lắng rồi".

Đột nhiên Tiêu Kỳ búng nhẹ vào trán Kiều Ân nói:" còn phải nói nữa sao, nàng doạ cho ta một phen sợ hãi vô cùng" Kiều Ân bị búng giật mình xoa xoa trán đáp:" Đau~ chàng sợ cái gì?" Tiêu Kỳ nghe vậy giọng ôn hòa chất chứa một chút buồn bã đáp:" ta rất sợ nàng đột nhiên bỏ đi chán, bỏ ta lại một mình ở thế giới này" Kiều Ân nghe hắn nói vậy thì cảm động vô cùng nàng nắm tay hắn khẽ mỉm cười nói:" ta làm sao có thể bỏ lại chàng một mình được? Không phải ta đã hứa sẽ ở bên cạnh chàng suốt đời này hay sao? Tao còn chưa gả cho chàng làm thê tử của chàng thì sao mà bỏ đi được. Vậy nên cho dù sau này có ra sao ta vẫn sẽ luôn luôn ở bên cạnh chàng, giờ thì đừng lo lắng vớ vẩn nữa được không?" Tiêu Kỳ nghe nàng nói vậy thì liền mạnh mẽ ôm chặt lấy nàng vào trong lòng khẽ đáp:" Được! Tất cả đều nghe theo nàng", Kiều Ân được hắn ôm trong lòng thoải mái tận hưởng vòng tay ấm áp của Tiêu Kỳ.