Chương 47:Trao đổi tình ý
Thời gian thấm thoát như thoi đưa thoắt một cái một mùa đông lạnh giá đã kết thúc thay vào đó là một không khí mùa xuân rực rỡ màu sắc, lễ Nguyên tiêu đến cũng là lúc hôn sự của Tiêu Kỳ và Kiều Ân cũng đang đến gần.
Vài ngày trước, thỉnh thoảng Tiêu Kỳ được gặp Kiều Ân, được đưa nàng dạo hồ thưởng nguyệt, đi chơi dạo quanh kinh thành nhưng bây giờ mấy ngày cận kề hôn lễ theo quy tắc cũng như phong tục trước hôn lễ tân lang không được gặp tân nương nên Tiêu Kỳ không được gặp Kiều Ân còn nàng cũng vì chuẩn bị cho hôn lễ mà ở trong Khuê phòng của mình theo giá y¹ và theo mama trong cung học cung quy và cách làm chủ mẫu vương phủ.
Hai người cứ như thế mà mấy ngày không gặp mặt, người ta thường nói nhất nhật bất kiến như tam thu hề² quả là không sai khi áp dụng lên Tiêu Kỳ, hắn mới có mấy ngày không gặp nàng mà hắn đa.cảm thấy thương nhớ vô cùng, trong tâm trí của hắn luôn hiện ra hình bóng của Kiều Ân đây không phải là đang muốn giày vò hắn hay sao?
Hắn đợi đến Nguyên Tiêu trong cùng tổ chức cung yến là có thể gặp qua nàng trò chuyện đôi ba câu cho thỏa nỗi nhớ. Háo hức, chờ đợi là thế nhưng ngày cung yến diễn ra, Kiều Ân xiêm y chỉnh tề, dung nhan xinh đẹp, nàng theo gia đình vào cung tham dự yến tiệc, nàng cả buổi tiệc không là tập trung ăn điểm tâm thì cũng là chăm chua xem ca vũ còn không thèm đoái hoài gì đến hắn ngay cả cái gì cũng không cho khiến hắn cảm thấy có chút khó chịu.
Nhưng không để Tiêu Kỳ phải có chịu khá lâu, bên này kiểu Ân cảm thấy xem ca vũ chán rồi liền liếc mắt nhìn đi chỗ khác, đúng lúc ánh mắt dừng lại trước thân ảnh của Tiêu Kỳ với trường bào màu bạch nguyệt tóc chả gọn gàng cài trong kim quan bằng bạc, gương mặt tiêu soái, dáng vẻ ngọc thụ lâm phong³ của hắn làm cho nàng bị thu hút có chút ngẩn ngơ.
Kiều Ân nhìn hắn cho đến khi Tiêu Kỳ ngước mắt lên nhìn lại nàng mới giật mình lấy lại tinh thần sau đó mỉm cười nhìn hắn giơ một ly rượu về hướng Tiêu Kỳ rồi uống một hơi hết sạch, lúc hạ ly xuống là còn cố tình khẽ nháy mắt với hắn một cái. Tiêu Kỳ nhìn thấy hành động này của nàng có chút nghịch ngợm lại đáng yêu vô cùng, hắn khẽ nhếch cười rồi cũng giơ một ly rượu về hướng nào sau đó nâng ly uống hết coi như đáp lại.
Mọi hành động của Tiêu Kỳ và Kiều Ân tưởng rằng sẽ không ai chú ý đến như mọi việc vừa rồi đều được thu vào tầm mắt của phu thê An Quốc hầu. Khẽ liếc mắt nhìn nữ nhi của mình một cái, An Quốc hầu vui vẻ uống một ly rượu cúi người nói nhỏ với Trình thị ngồi ở bên cạnh:" xem ra nữ nhi lớn rồi không thể dừng lại nữa" Trịnh Thị nghe vậy cũng qua sát Kiều Ân rồi lại hướng mắt về phía Tiêu Kỳ thấy cả hai người bọn họ đều đang mỉm cười hạnh phúc bà cũng cảm thấy an lòng.
An Quốc hầu thấy vậy không ngừng cười vui vẻ, đang định nâng ly rượu lên uống thì Trình thị vỗ mạnh một cái vào tay ông nói:" Hầu gia ông uống ít thôi" An Quốc hầu nghe vậy dứt khoát không uống nữa gật đầu đáp:" được! Vậy ta không uống nữa chỉ ăn điểm tâm thôi chắc là được chứ?" Trình thị không nói gì chỉ khẽ ừ một tiếng.
Ngoài An Quốc hầu, Hoàng thượng ngồi ở phía trên đương nhiên cũng thấy mấy hành động vừa rồi của Tiêu Kỳ và Kiều Ân, ông khẽ quay sang nói với Thục phi mà giờ đây phải gọi là Thục Quý phi:" xem ra mắt nhìn người của nàng quả là không sai" Thục Quý phi nghe vậy mỉm cười nhẹ nhàng đáp:" nhờ phúc của hoàng thượng, thần thiếp mới có thể tìm được một nàng dâu vừa xinh đẹp, ngoan hiền lại đáng yêu, tài giỏi như nữ nhi của An Quốc hầu" Hoàng thượng bật cười vui vẻ nói:" nàng nói đúng ý của trẫm".
Hai con người ở bên dưới kia không hề biết mấy hành động ngầm phát cẩu lương của bọn họ đều đã lọt hết vào tầm mắt của trưởng bối hai bên, mà cả kể có biết đi chăng nữa thì cũng không làm sao hết họ không quan tâm dù sao hôn sự của bọn họ cũng đã chiếu cáo thiên hạ không còn điều gì phải bận tâm, lo lắng nữa.
Trong cung yến, bầu không khí xung quanh vui vẻ, náo nhiệt nhưng ở một góc nào đó có một cặp mắt căm phẫn đang nhìn về phía hai người bọn họ. Khả Hân ngồi nhìn Tiêu Kỳ và Kiều Ân ngồi xa nhau như vậy mà vẫn liếc mắt đưa tình, trao đổi tình ý dạt dào khiến trong lòng nàng ta không ngừng cảm thấy căm ghét cùng thù hận, đôi bàn tay giấu dưới gầm bàn không ngừng bấu chặt vào nhau nhưng nàng ta lại không cảm thấy đau bằng cảm giác ghen ghét hiện tại nàng ta dành cho Kiều Ân.
CHÚ THÍCH: ¹giá y: áo cưới.
²nhất nhật bất kiến như tam thu hề: một ngày không gặp như cách ba thu. ³ Ngọc thụ lâm phong: ý chỉ những con trai có cốt cách tao nhã nổi bật như viên ngọc, phong độ nhẹ nhàng, xinh đẹp muôn màu, phong lưu phóng khoáng hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái, có thể nói ngọc thụ lâm phong là đẹp trai không cưỡng lại được, tuy nhiên thông thường câu nói này được miêu tả những nhân vật có cốt cách quyền quý, dòng dõi quan lại vua chúa ăn sung mặc sướng, một nét đẹp theo kiểu văn nhân, quý phái sang trọng sạch sẽ.