Chương 41: Hắn hình như bị "Điên" rồi
Đến gần trưa, đoàn xe hộ tống Kiều Ân hồi phủ cũng dừng trước cửa An Quốc hầu phủ, biết tin hôm nay nữ nhi trở về phu thê An Quốc hầu cùng Tư Duệ tự mình ra cửa đón. Khi nhìn thấy đoàn người trước của phủ An Quốc hầu dân chúng xung quanh ngó ra xem không khỏi trầm trồ khí thế như này có khác nào công chúa đâu.
Phu thê An Quốc hầu vui mừng chuẩn bị ra đón nữ nhi sau hơn một tháng không gặp mặt, người ca ca sủng tiểu muội như trời Hạ tướng quân Tư Duệ cũng không khỏi có chút mong chờ, hắn thầm lo lắng cho muội muội hắn, nàng từ nhỏ đã yếu ớt, lớn lên sức khỏe tuy có cải thiện nhưng so với tiểu thư khuê các nhà khác vẫn là nhiều hơn một chút yếu đuối, mong manh.
Vui mừng cùng mong chờ là thế nhưng khi bọn họ nhìn thấy thân ảnh đang oai phong cưỡi ngựa đi phía trước thì vô cùng ngơ ngác, ngạc nhiên. Chưa kịp hiểu chuyện gì thì người đó lại mạnh mẽ xuống ngựa nhẹ bước đi nhanh đến chỗ xe ngựa ở phía sau. Sau khi phu xe hạ bục xuống, Liên Tâm bước xuống xe trước sau đó quay lại vén rèm xe lên. Từ bên trong, Kiều Ân một thân y phục bằng lụa màu bạch nguyệt*, tóc chải gọn gàng, búi tóc được tỉ mỉ cài lên bộ trâm hoa bằng bạc điểm xuyến thêm vài viên ngọc trai trông nàng không khác gì tiên nữ hạ phàm.
Kiều Ân được Tiêu Kỳ cẩn thận nắm tay đỡ xuống xe, hai người nhìn nhau mỉm cười dịu dàng đi về phía cửa phủ, Liên Tâm cũng nhanh chóng đi theo ở phía sau và hơn ai hết người luôn dường như cận kề bên cạnh Kiều Ân như Liên Tâm cũng không biết từ lúc nào và tại sao tiểu thư nhà mình lại có quan hệ thân thiết với Cảnh Vương như vậy.
Đến trước mặt phu thê An Quốc hầu và Tư Duệ, Kiều Ân cười vui vẻ gọi:" phụ thân, mẫu thân, ca ca" mấy người họ nghe thấy tiếng Kiều Ân nhanh chóng lấy lại tinh thần vội hành lễ:" tham kiến Cảnh Vương điện hạ" Tiêu Kỳ cho tất cả miễn lễ rồi cười ôn hoà nói:" tất cả mọi người không cần quá đa lễ sau này rất có thể chúng ta là người một nhà".
Câu này của Tiêu Kỳ giống như là đã điểm huyệt bọn họ hết khiến ai lấy đều bất động nhưng mặt đầy ngơ ngác, Kiều Ân nghe hắn nói như vậy có chút thẹn thùng hai má hơi ửng hồng ngước nhìn hắn khẽ mắng:" chàng ăn nói lung tung cái gì đó? Từ lúc nào mặt chàng trở lên dày như vậy? Cái gì mà người một nhà ta còn chưa có gả đi đâu đấy".
Tiêu Kỳ nghe vậy bật cười nói:" rất nhanh thôi phụ hoàng sẽ ban hành chỉ tứ hôn xuống lúc đó nàng muốn thoát cũng không thoát được đâu" Kiều Ân cảm thấy hơi khó hiểu hỏi:" Sao chàng đoán chắc như vậy?" Tiêu Kỳ vui vẻ cúi người nói nhỏ vào tai nàng:" thế là đoán là tại sao phụ hoàng lại đồng ý để ta đưa nàng hồi phủ?".
Kiều Ân nghe xong đột nhiên ngẩn người suy nghĩ Hoàng thượng là muốn tạo cơ hội tiếp xúc qua lại cho Tiêu Kỳ và nàng? Chợt bừng tỉnh nàng đang định lên tiếng hỏi tiếp nhưng không thể nào nói thêm điều gì Tiêu Kỳ đã tiêu soái đứng thẳng người nói:" Đoan Nguyệt quận chúa đã hồi phủ an toàn bổn vương có có việc xin phép cáo từ" phu thê An Quốc hầu và Tư Duệ vẫn còn ngơ ngác vô thức mà gật đầu.
Tiêu Kỳ cong môi cười ung dung, phong thái ngời ngời leo lên ngựa, trước khi đi ở góc độ không ai thấy hắn khẽ cười nháy mắt với Kiều Ân khẽ nói chỉ đủ một mình nàng nghe:" ta đi trước nha, Tiểu thê tử~~" hắn còn cố ý kéo dài hơi ba chữ cuối, dứt lời liền cùng đoàn người rời đi.
Kiều Ân lúc này đứng đơ người ra, khoé môi hơi giật giật nàng thầm nghĩ nếu bây giờ tiến lên đá hắn xuống ngựa thì có sao không nhỉ? Hắn hình như bị "điên" rồi đúng không? Hôm qua nhảy cửa sổ vấp chân đập đầu vô đâu rồi thì phải, chứ nàng nhớ rõ ràng là hắn bị thương ở tay đâu phải là ở đầu sao tự nhiên như trở thành con người khác vậy? Với cái hình ảnh vừa rồi ai còn nói hắn là Cảnh Vương lạnh lùng, tàn khốc thì nhất định không tin.
Sau khi thấy đoàn người đã rời đi hết, Trình thị bước lên khẽ hỏi Kiều Ân:" Tiểu Ân! Chuyện này là sao vậy? Con và Cảnh Vương thân thiết từ khi nào?" Nghe Trình thị hỏi, Kiều Ân lấy lại tinh thần đáp:" Ngoài này gió lạnh chúng ta vào trong rồi con kể lại cho mọi người nghe" Trình thị gật đầu ừ một tiếng, Kiều Ân nắm tay dìu bà đi vào trong, An Quốc hầu và Tư Duệ đi theo vào phía sau, họ cũng đang rất muốn biết từ khi nào "củ cải nhỏ" nhà bọn họ nuôi lớn lại bị người ta khi không đào đi mất.
CHÚ THÍCH:* Màu bạch nguyệt: Màu trắng ngà giống với màu của ánh trăng