Chương 40: Hộ tống hồi phủ
Sáng ngày hôm sau, Kiều Ân thức dậy từ sớm cùng Liên Tâm thu dọn hành lý trở về An Quốc hầu phủ. Lúc đến nàng chỉ đem theo một vài bộ y phục, một số món đồ dùng cá nhân bây giờ lúc thu dọn đồ về phải hai rương lớn, chủ yếu là đồ Hoàng thượng, Hoàng hậu ban thưởng, thỉnh thoảng Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên lại đem mấy món đồ mới cho nàng còn có một số phi tần khác trong cung nữa. Riêng quần áo và trang sức, trâm cài mới đã có hơn chục bộ.
Thu dọn xong, Kiều Ân để một vị mama chỉ đạo mấy nô tài trong Bách Hương điện đem đồ vận chuyển lên xe ngựa, nàng dẫn theo Liên Tâm đến chính điện tạm biệt Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên. Đến nơi, nàng thấy bên trong còn có một người nữa đó là Cảnh Vương Tiêu Kỳ. Kiều Ân biết rõ hắn đến đây làm gì nhưng vẫn cố hỏi:" Cảnh Vương hôm nay đến là đang có chính sự cần bàn với tỷ phu sao?".
Tiêu Kỳ nghe nàng hỏi như vậy hắng giọng ho vài tiếng rồi đáp:" Bổn vương nhận lệnh phụ hoàng đi theo bảo vệ an toàn cho Đoan Nguyệt quận chúa hồi phủ" Kiều Ân mỉm cười ồ một tiếng rồi quay qua nói với Ngọc Nhiên:" Tỷ tỷ, tỷ phu vậy muội trở về nha~" Ngọc Nhiên có chút luyến tiếc gật đầu nói:" Đi đường cẩn thận, về đến phủ sai người đến truyền tin cho tỷ" Kiều Ân ngoan ngoãn vâng một tiếng.
Ngọc Nhiên tuy đã yên tâm nhưng vẫn quay ra khách sáo nói với Tiêu Kỳ :" Làm phiền Cảnh Vương đệ đưa muội muội của ta trở về phủ an toàn" Tiêu Kỳ nhẹ giọng đáp:" Hoàng tẩu* cứ yên tâm đệ nhất định đưa quận chúa hồi phủ bình an".
Tạm biệt xong, Tiêu Kỳ và Kiều Ân cũng nhanh chóng đi ra xe ngựa xuất cung để kịp trở về hầu phủ trước khi trời vào trưa, Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên tiễn hai người ra đến bên ngoài cửa cung thì dừng lại, Kiều Ân thấy Ngọc Nhiên vẫn còn đang muốn đi tiếp liền nói:" tỷ tỷ được rồi nên tiễn đến đây thôi tỷ vẫn còn đang mang thai mau trở về nghỉ ngơi đi" Ngọc Nhiên hơi buồn bã nói:" Muội trở về rồi ta lại có chút luyến tiếc" Kiều Ân nghe vậy cười dịu dàng nói:" Muội trở về nhà chứ có đi đâu đâu mà với lại hầu phủ cách không xa hoàng cung mà nếu có thời gian muội lại và cung làm phiền tỷ phu và tỷ tỷ chiếu cố".
Vừa dứt lời, một vị thái giám đi đến nói:" Thái tử phi, mọi thứ đã sắp xếp xong có thể lên đường", Kiều Ân nghe vậy tạm biệt Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên một lần nữa rồi đi lên xe ngựa Liên Tâm cũng đã ngồi chờ sẵn ở bên trong, khi nàng vừa chuẩn bị nhấc chân lên thì bất ngờ nhìn thấy một bàn tay đang chìa ra trước mặt mình.
Kiều Ân ban đầu cảm thấy có chút ngạc nhiên sau đó quay sang thì thấy là Tiêu Kỳ đưa tay đỡ nàng liền mỉm cười nhẹ nhàng đặt bàn tay tinh tế của mình vào lòng bàn tay của Tiêu Kỳ, hắn dịu dàng nắm tay nàng lại bao quát hết bàn tay nhỏ bé của Kiều Ân cẩn thận đỡ nàng lên xe ngựa.
Sau khi thấy Kiều Ân đã yên vị trong xe ngựa, rèm xe cũng đã được hạ xuống che đi bóng dáng người ngồi bên trong Tiêu Kỳ lúc này mới nhanh chân oai dũng leo lên lưng ngựa rồi chấp tay tạm biệt Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên, Kiều Ân cũng vén rèm xe lên vẫy tay tạm biệt hai người họ. Đoàn xe khoảng hơn chục người nối đuôi nhau thành một hàng dài chậm rãi tiến ra khỏi cửa cung.
Tiễn hai người Tiêu Kỳ và Kiều Ân đi rồi, hai phu thê Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên cũng ung dung trở về Đông cung, Tiêu Viễn dịu dàng, cẩn thận đi bên cạnh đỡ Ngọc Nhiên với cái bụng cũng đã hơi nhô lên, Bích Mai đi theo ngay ở phía sau khoảng ba bước chân phía sau nữa còn có vài cung nữ và thái giám.
Trên đường thấy gương mặt Ngọc Nhiên vẫn còn ủ rũ không vui, Tiêu Viễn liền kiếm chuyện để nói với nàng:" Nhiên nhi! Hình như khoảng hai tháng nữa là lễ cập kê của Tiểu Ân rồi đúng không?" Ngọc Nhiên như nhớ ra điều gì đó gật đầu đáp:" Chàng không nhắc chắc thiếp cũng quên mất đúng là như vậy" dừng một chút nàng hơi buồn rầu nói:" Chàng xem từ lúc mang thai đến giờ trí nhớ của thiếp không tốt lúc nhớ lúc quên ngay cả sự kiện quan trọng của muội muội mình mà cũng không nhớ".
Tiêu Viễn nghe vậy nhẹ giọng an ủi nàng:"Cái này làm sao có thể trách nàng được, nàng cũng vì ta nên mới vất vả như vậy" Ngọc Nhiên nghe lời này của Tiêu Viễn trong lòng như đang đón gió xuân vui vẻ nói:" Chàng sao lại ngày càng dẻo miệng như vậy chứ?". Sau một hồi cười nói vui vẻ với Tiêu Viễn, Ngọc Nhiên trở lại nghiêm túc nói:" Sau lễ cập kê của Tiểu Ân lại phải cẩn thận suy nghĩ tìm cho muội ấy mối hôn sự rồi, chuyện này phải suy tính lâu dài".
Tiêu Viễn nghe xong thì khẽ cười rồi nói:" Chuyện này thì nàng không cần phải lo, nàng cứ yên tâm về chuyện này phụ hoàng đã thay mặt Hạ gia đi tìm rồi" Ngọc Nhiên nghe vậy ngạc nhiên hỏi:" Phụ hoàng đã thay mặt Hạ gia của thiếp tìm rồi? Là ai vậy?" Tiêu Viễn không chần chừ thản nhiên đáp:" Là hoàng đệ của vi phu Cảnh Vương Tiêu Kỳ" thấy Ngọc Nhiên vẫn còn đang ngơ ngác, hoang mang muốn hỏi tiếp Tiêu Viễn liền nói:" Thôi được rồi nàng không cần quá bận tâm chuyện này nàng còn đang mang thai đừng suy nghĩ quá nhiều cứ yên tâm giao việc này cho ta và phụ hoàng sắp xếp nhất định không để Tiểu Ân chịu thiệt" Ngọc Nhiên nghe vậy cũng không biết nói gì nữa chỉ khẽ gật đầu đồng ý.
CHÚ THÍCH: * Hoàng tẩu: chị dâu