Quay lại với thời gian thực tại, Kiều Ân đến Đông cung đã được một khoảng thời gian và ngày hôm sau chính là ngày sinh thần của hoàng hậu. Buổi sáng, Kiều Ân thức dậy từ sớm, làm vệ sinh cá nhân, dùng bữa sáng rồi thay một bộ y phục đơn giản. Xong xuôi, Kiều Ân đi đến chính điện xin phép Ngọc Nhiên ra ngoài cung một lát để mua đồ, Ngọc nhiên cũng không từ chối mà còn phải thêm thị vệ bảo vệ an toàn cho nàng. Trước khi Kiều Ân rời đi, Ngọc Nhiên không quên nhắc nàng cẩn thận và về sớm còn dùng bữa trưa.
Ra khỏi cung Kiều Ân dẫn theo Liên Tâm dạo một vòng chợ, thị vệ được Ngọc Nhiên phái đi theo Kiều Ân cẩn thận đi theo phía sau, quan sát xung quanh đảm bảo an toàn cho nàng. Đi được một đoạn Kiều Ân dừng chân trước nơi bán kẹo hồ lô, nàng nhớ đến tỷ tỷ nàng đang mang thai dạo này đang thèm mấy món chua ngọt liền vui vẻ mua mấy xâu kẹo hồ lô và tiện thể cũng đi mua vài món điểm tâm khác.
[••••••]
Kiều Ân đi đến gần giờ dùng bữa trưa thì hồi cung, làm vừa về tới đông cung liền đem theo gói kẹo hồ lô vui vẻ chạy tới tìm Ngọc Nhiên, vì nàng có thể tự do ra vào đi lại trong Đông cung nên không có cung nữ nào ngăn cản nàng tự do chạy nhảy lung tung, nàng cũng không quá câu lệ tiểu tiết liền đi một mạch vào đại sảnh vừa đi vừa vui vẻ cao giọng nói:" tỷ tỷ! muội về rồi~~".
Hành động này của Kiều Ân khiến mọi người ngơ ngác nhìn nàng, Kiều Ân cũng đứng ngây ngốc ra nhìn lại vì hiện tại ở đây không chỉ có mỗi Ngọc Nhiên mà còn có Tiêu Viễn và Cảnh Vương Tiêu Kỳ. Ngọc Nhiên là người đầu tiên lấy lại tinh thần tiến đến chỗ Kiều Ân lên tiếng nói:" Kiều Ân! Muội đó sao lại hành động thiếu quy củ như vậy?" Kiều Ân nghe vậy khẽ giựt giựt nhẹ tay áo Ngọc Nhiên nhẹ giọng nói:" tỷ tỷ tốt của muội! Đừng giận nữa mà muội biết sai rồi, muội tưởng chỉ có một mình tỷ ai biết đâu còn có người khác nữa" Ngọc Nhiên bị Kiều Ân làm cho mềm lòng thở dài bất lực, lấy tay chỉ vào chán nàng khẽ mắng:" Muội đó càng ngày càng nghịch ngợm" Tuy là mắng nhưng trong giọng nói của Ngọc Nhiên lại ẩn chứa sự cưng chiều cùng yêu thương vô hạn dành cho Kiều Ân. Kiều Ân biết là Ngọc Nhiên đã hết giận liền cười vui vẻ ôm lấy tay Ngọc Nhiên.
Sau một hồi nàng quay sang nhìn Tiêu Kỳ và Tiêu Viễn khẽ nói:" hành động vừa nãy của muội khiến tỷ phu cùng Cảnh Vương điện hạ chê cười rồi" Tiêu Viễn cười vui vẻ đáp:" ta thì cảm thấy không có sao hết, nhưng chủ yếu là đệ ấy bị muội làm cho hoảng hồn đến giờ hình như thần hồn chưa quay về" Kiều Ân nghe vậy cảm thấy Tiêu Viễn đang nói quá lời liền khẽ quay ra nhìn Tiêu Kỳ thì thấy hắn đang đứng đơ ra, nhìn chằm chằm về hướng của nàng.
Kiều Ân nghĩ mình hình như làm cho hắn giật mình thật rồi thì phải, liền cố dịu dàng hết sức nhẹ giọng gọi:" Cảnh Vương điện hạ! Người không sao chứ?" Tiêu Kỳ bị giọng nói của Kiều Ân làm cho giật mình khẽ ho nhẹ một tiếng lạnh lùng đáp:" không sao, Đoan Nguyệt quận chúa tinh nghịch, hoạt bát, đáng yêu, có nàng trong cung cũng có thêm phần nhộn nhịp" nói rồi Tiêu Kỳ quay sang nói với Tiêu Viễn:" Vương phủ còn có việc không làm phiền mọi người đệ xin phép về trước" Tiêu Viễn gật đầu ừ một tiếng, Tiêu Kỳ lạnh lùng xoay người cất bước rời đi.
Sau khi Tiêu Kỳ rời đi, Kiều Ân vẫn còn đứng ngây ngốc, nàng kinh ngạc thầm nghĩ:" hắn ta vừa khen mình sao? Một người lạnh lùng, là tảng băng ngàn năm như Tiêu Kỳ lại khen mình đáng yêu được sao? Trời ơi có tin được không đây?" Kiều Ân đang đắm chìm trong những suy nghĩ vớ vẩn của mình thì bị Ngọc Nhiên vừa lay vừa gọi, nàng khẽ giật mình dạ một tiếng, Ngọc Nhiên thấy vậy khẽ hỏi:" muội đứng ngây ngốc ra đó làm gì? Đang suy nghĩ cái gì sao?".
Kiều Ân lấy lại tinh thần lắc đầu đáp:" muội đâu có suy nghĩ gì đâu" rất là liền đưa vào tay Ngọc Nhiên một gói bọc, bên trong có mấy xâu kẹo hồ lô nói:" cái này cho tỉ muội về trước đây" nói rồi quay người vội vàng rời đi, Ngọc Nhiên thấy vậy vội gọi:" Kiều Ân muội không ở lại dùng bữa trưa à?" Kiều Ân nghe vậy dừng bước chân quay người lại đáp:" hai người cứ ăn cùng nhau đi, muội trở về Bách Hương điện dùng bữa cũng được" nói rồi tiếp tục chạy vộ đi, Liên Tâm cũng nhanh chóng đuổi theo phía sau.
Tiêu Viễn và Ngọc nhiên thấy những hành động này của Kiều Ân không khỏi bật cười, hai người nghĩ chắc là Kiều Ân bị cảnh tượng vừa rồi làm cho xấu hổ. Sau khi Kiều Ân rời đi, hai phu thê bọn họ cũng chuẩn bị dùng bữa trưa, Ngọc nhiên đưa mấy xâu kẹo hồ lô cho Bích Mai bày ra đĩa lát dùng bữa sau làm ăn sau, nói rồi nàng cùng Tiêu Viễn ngồi vào bàn ăn, thức ăn cũng đã được cung nữ bày ra xong xuôi.