Chương 35: Phía sau bức tranh màu đen
Ngày sinh thần của hoàng hậu cũng đã đến, khắp nơi trong cung đèn hoa rực rỡ, bên trong Ngọc Quan điện, đám cung nữ và thái giám ra ra vào vào tấp nập nhưng vẫn có quy củ, mọi người trong điện tay chân bận rộn lo sắp xếp, bày dọn bàn tiệc để chuẩn bị cho cung yến chúc mừng sinh thần hoàng hậu nương nương.
Ở Đông cung, Ngọc Nhiên và Tiêu Viễn vừa lúc sửa soạn xong thì Kiều Ân một thân xiêm y màu tím nhạt, tóc chải gọn gàng búi cao cài bộ diêu bằng vàng điêu khắc tỉ mỉ hình hoa thược dược, điểm xuyến vài viên hồng ngọc làm điểm nhấn, nàng vui vẻ bước vào bên trong chính điện nói:"tỷ phu! tỷ tỷ! muội xong rồi chúng ta mau đi thôi" Ngọc Nhiên một thân cung trang của Thái tử phi màu hỏa hoàng ( màu vàng hơi nghiêng sang sắc đỏ hoặc cam ) cài một bộ trâm mẫu đơn bằng vàng, nghe Kiều Ân nói vậy gật đầu ừ một tiếng rồi để Bích Mai đỡ nàng đi bên cạnh Tiêu Viễn với một bộ trường sam(áo dài) đồng màu với Ngọc Nhiên tóc búi gọn cài trong kim quan bằng vàng, Kiều Ân cũng nhanh chóng cùng Liên Tâm nối bước theo ở phía sau.
[••••••]
Ở Ngọc Quan điện, bàn tiệc cùng yến đều được chuẩn bị xong xuôi, mọi người đều đã có mặt, hoàng thượng và hoàng hậu cùng các phi tần đều đã ổn định chỗ ngồi của chính mình, một số đại thần, Vương gia, Quý tộc đều đã và dâng tặng lễ vật cho hoàng hậu nương nương, hoàng hậu vui vẻ nhận lấy rồi nói vài câu cảm ơn khách sáo sau đó cho cung nữ nhận lấy ghi thành danh sách cất vào tư khố ( kho đồ riêng ).
Bên ngoài cửa điện, một giọng công công cao vút vang lên:" Thái tử, Thái tử phi đến! Đoan Nguyệt quận chúa đến!" Vừa dứt lời, từ bên ngoài ba người bọn họ lần lượt đi vào Ngọc Nhiên và Tiêu Viễn đi ở phía trước còn Kiều Ân theo ở phía sau, đi đến giữa chính điện bọn họ cùng nhau đồng loạt hành lễ:" nhi thần/thần nữ tham kiếm hoàng thượng hoàng hậu nương nương, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế, Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế".
Hoàng hậu thấy bọn họ đến thì liền vui vẻ nói:"mau miễn lễ hết đi!" Ngừng một chút bà hướng Ngọc Nhiên dịu dàng nói:" nhất là Thái tử phi con còn đang mang thai không cần quá đa lễ" Ngọc Nhiên tạ ơn hoàng hậu xong thì được Tiêu Viễn và Bích Mai cẩn thận đỡ từ từ đứng thẳng dậy, Ngọc nhiên ra hiệu cho Bích Mai ở phía sau đem lễ vật lên, Bích Mai hiểu ý mở một bức tranh thêu ra trước mặt mọi người, Ngọc Nhiên nhẹ nhàng khẽ nói:"Nhi thần cũng không có lễ vật gì cao quý nên đành tự tay bỏ ra một chút sức thêu một bức < Mẫu đơn bách hoa đồ> cung chúc mẫu hậu sinh thần vui vẻ".
Hoàng hậu nhìn bức tranh được thêu tinh tế, tỉ mỉ vô cùng sinh động thì vui vẻ nói:" Thái tử phi quả thật là rất có lòng, ta rất thích món quà này của con" Ngọc Nhiên nghe vậy dịu dàng đáp:" mẫu hậu thích là tốt rồi ạ" hoàng hậu gật đầu bảo Ngọc Nhiên mau ngồi vào chỗ, Ngọc Nhiên vâng một tiếng rồi cùng Tiêu Viễn ngồi ngay ngắn vào vị trí bàn tiệc của mình.
Kiều Ân ở phía sau tiến lên nói:" thần nữ cũng giống như tỷ tỷ, lễ vật của thần nữ cũng chỉ đơn giản là một bức tranh mong Hoàng hậu nương nương không chê" vừa dứt lời liền ra hiệu cho Liên Tâm mở bức tranh ra, Liên Tâm nhanh chóng cẩn thận đưa tranh cho hai cung nữ mở ra trước mặt mọi người. Bức tranh vừa được mở ra chỉ thấy một khung nền được tô đen toàn bộ khiến ai nấy đều vô cùng ngơ ngác, khó hiểu, Ngọc Nhiên cũng lo lắng hỏi:" Tiểu Ân! tranh của muội?" Hoàng hậu ở phía trên cũng ngơ ngác nói:" Đoan Nguyệt quận chúa tranh của ngươi có phải hay không là đã bị lấy nhầm?".
Kiều Ân nghe vậy mỉm cười quay lại nhìn bức tranh một lần nữa rồi nói:"không nhầm đâu ạ chính là bức tranh này" Ngừng một lúc Kiều Ân mới từ từ giải thích:" bức tranh này thật ra còn thiếu một bước nữa, mà bước cuối cùng phải làm lúc này mới thú vị thưa hoàng hậu nương nương" nàng vừa dứt lời, Liên Tâm đã dâng lên một cái khay nhỏ bên trên đựng một bát chứa chất lỏng màu trong suốt có chút đặc sệt cùng một cây cọ nhỏ, bên cạnh là một đĩa nhỏ đựng một loại bột màu hoàng kim có chút lấp lánh.
Kiều Ân thấy mọi thứ đều đã có đầy đủ liền vén tay áo lên, cẩn thận dùng cây cọ nhỏ chấm vào bát chất lỏng trong suốt kia sau đó vẽ vài đường nét trên bức tranh đen. Sau một hồi, Kiều Ân hạ cọ chuyển sang nắm một nắm bột nhỏ ở đĩa bên cạnh ném mạnh vào bức tranh. Sau hai đến ba lần ném như thế bức tranh cũng đã hoàn thành.
Mọi người đều chuyển từ ngơ ngác sang kinh ngạc, bọn họ không thể tin vào mắt mình khi thấy bức tranh ở trước mặt ban đầu chỉ là một màu đen giờ đây lại xuất hiện một chữ < PHÚC> đầy thanh thoát nhưng không kém phần nội lực bên cạnh còn có một cành hoa mai vàng nhiều nhánh đang đâm chồi, hoa mai có bông nở rộ, có bông mới hé nở nụ còn có những nụ hoa chưa nở trông vô cùng sinh động. Bức tranh vẽ này lại khiến cho một người đang ngồi ung dung uống rượu không khỏi dùng ánh mắt đầy đăm chiêu mà hướng về Kiều Ân.