Chương 29: Bỏ rơi trong đêm tân hôn

Chương 29: Bỏ rơi trong đêm tân hôn

Sau khi tiểu nhị rời đi, Khả Hân bảo Xuân Đào đi chuẩn bị giấy bút cho nàng, một lúc sau, Khả Hân viết sau một lá thư đưa cho Xuân Đào kèm theo một miếng ngọc bội dặn dò:" người đem cái này đến Cảnh Vương phủ nhớ phải đưa tận tay cho Cảnh Vương" Xuân Đào hơi chần chừ nói:" nhưng mà hôm nay là hôn lễ của Cảnh Vương" Khả Hân cười lạnh một tiếng thờ ơ đáp:" ta biết, chính vì vậy mới cần phải đi ngay được rồi không cần thắc mắc nhiều mau đi đi" Xuân Đào vẫn cảm thấy khó hiểu nhưng lại không dám hỏi nhiều nhận lấy đồ rồi đi ra ngoài, Khả Hân thấy Xuân Đào đã đi liền ung dung, thoải mái tự rót cho mình một ly trà.

[•••••]

Ở Cảnh Vương phủ, khắp nơi chăng đèn kết hoa một màu đỏ tươi, sau khi nghi thức bái đường kết thúc, Kiều Ân được đưa vào tân phòng, Tiêu Kỳ thì ở bên ngoài tiếp đã khách khứa. Sau gần một canh giờ, khách khứa cũng gần ra về hết trước khi đi họ không quên nói mấy lời chúc phúc cho đôi tân lang, tân nương. Tiêu Kỳ chỉ uống một chút rượu nên không có say đang định hướng phòng tân hôn đi thì quản gia chạy tới nói:" Vương gia! Bên ngoài có người tự xưng là tỳ nữ của tiểu thư Diêu gia đến từ Tuyền Châu có việc gấp muốn gặp".

Tiêu Kỳ nghe vậy ngạc nhiên sau đó nói:"cho vào!", Quản gia vâng một tiếng rồi nhanh chóng chạy ra đưa người vào. Một lúc sau, xuân đã đi theo sau quản gia vào trong, thì tiêu Kỳ đang mặc y phục tân lang dành riêng cho Vương gia đứng uy nghiêm, toàn thân đều toát lên hàn khí khó gần khiến Xuân Đào có đôi chút run sợ nhưng vẫn cẩn thận hành lễ:"Nô tỳ tham kiến vương gia" Tiêu Kỳ lạnh giọng cho Xuân Đào miễn lễ rồi hỏi:" Ngươi là ai?" Xuân Đào nghe vậy cẩn thận đáp:" nô tì tên là Xuân Đào là tỳ nữ thân cận của tiểu thư ngự sự Tuyền Châu" dừng một lúc Xuân Đào lấy ra một món đồ của Khả Hân đưa cho Tiêu Kỳ nói:" đây là của tiểu thư nhà nô tỳ nói muốn đưa tận tay cho Vương gia" Tiêu Kỳ nhíu mày lạnh lùng nhận lấy món đồ mà Xuân Đào đưa.

Đầu tiên Tiêu Kỳ cẩn thận quan sát kỹ miếng ngọc bội, sau đó lại vội vàng mở lá thư ra. Lúc hắn đọc xong lá thư liền đột nhiên hỏi:" tiểu thư nhà ngươi hiện đang ở đâu?" Xuân Đào hơi ngạc nhiên khi thấy thái độ có chút hốt hoảng của Tiêu Kỳ thì vội đáp:" hiện tại tiểu thư đang ở Tửu lâu Vạn Xuân Yên ạ" Xuân Đào vừa dứt lời đã thấy Tiêu Kỳ chạy vượt qua mình rời đi, Xuân Đào cũng nhanh chóng cáo lui với quản gia rồi chạy theo sau Tiêu Kỳ. Quản gia thấy vậy còn đang định hỏi Tiêu Kỳ:" vậy Vương phi của ngài thì sao?" Thì đã không thấy bóng dáng Tiêu Kỳ đâu, ông thầm nghĩ chắc là lát hắn sẽ về sớm nên không vội vàng báo với Kiều Ân.

Nhưng không như quản gia đã nghĩ, trời đã muộn nhưng Tiêu Kỳ vẫn chưa thấy trở về phủ, ông ta có chút lo lắng sau đó đành thở dài sai một vị ma ma đến chỗ Vương phi bẩm báo. Kiều Ân lúc này đầu đội khăn hỷ ngồi ngay ngắn trên giường, xung quanh được thắp nến khiến cả văn phòng chìm trong một màu vàng rực rỡ có chút ấm áp. Thế đã có chút muộn rồi mà Tiêu Kỳ vẫn chưa thấy đến, Liên Tâm cảm thấy có chút lo lắng tính đi ra ngoài hỏi xem, tiện thể đi lấy một ít đồ ăn nhẹ cho Kiều Ân, tiểu thư nhà nàng từ sáng đã dậy sớm trang điểm mới chỉ kịp ăn chút điểm tâm để lót dạ chống đói.

Chỉ vừa bước tới cửa, Liên Tâm đã gặp qua một vị mama, Liên Tâm theo quy củ hành lễ chào hỏi qua vị mama đó, bà ta cũng chỉ gật đầu đáp lại sau đó hứng Kiều Ân cung kính nói:" Nô tỳ tham kiến vương phi" Kiều Ân vẫn giữ nguyên tư thế nhẹ nhàng nói:" Mau miễn lễ, có chuyện gì sao?" Mama không chần chừ mà đáp:" hồi bẩm Vương phi, vương gia có việc nên đã đi ra ngoài chưa thấy về trời hiện tại cũng muộn xin vương phi sớm đi nghỉ ngơi" Kiều Ân nghe vậy ban đầu có chút ngạc nhiên sau đó cảm thấy đau lòng, nàng cố giữ cảm xúc tránh làm cho mình bật khóc nhẹ giọng nói:" ta biết rồi, mama và các ngươi lui xuống trước đi, để lại mình Liên Tâm ở lại hầu hạ là được".

Nghe Kiều Ân nói vậy đám nô tỳ và mama đều nhanh chóng hành lễ rồi cẩn thận lui xuống, trong phòng lúc này chỉ còn Liên Tâm và Kiều Ân, Liên Tâm hơi tức giận nói:" vương gia sao lại có thể quá đáng như vậy chứ có chuyện gì để giải quyết sau không được sao ai đời lại để người một mình trong đêm tân hôn cơ chứ".

Kiều Ân tự mình bỏ khăn trùm đầu xuống mỉm cười nói:" thôi được rồi đừng tức giận nữa chắc là chàng ấy có việc quan trọng mới vậy thôi, dù sao chàng cũng là một Vương gia chính sự bận rộn" nói vậy thôi chứ trong lòng Kiều Ân đang vô cùng buồn và rối bời, nàng thở dài nói:" Liên Tâm em giúp ta tháo trang sức Thay y phục đi nghỉ thôi" Liên Tâm dù không muốn nhưng cũng chỉ đành vâng một tiếng tiến lên đỡ Kiều Ân đến bên bàn trang điểm.