Chương 30: Gặp lại Lâm Huyên

Chương 30: Gặp lại Lâm Huyên

Tại tửu lâu Vạn Xuân Yên, Xuân Đào đi ở phía trước dẫn đường còn Tiêu Kỳ thì đi theo phía sau, đến căn phòng của Khả Hân, Tiêu Kỳ không nghĩ nhiều lập tức mở cửa ra. Khi vừa mở cửa, Tiêu Kỳ nhìn thấy Khả Hân đang chuẩn bị treo cổ tự vẫn, hắn vội la lên:" Khả Hân! Muội đang muốn làm gì vậy?" Khả Hân bị tiếng của Tiêu kỳ làm cho giật mình trượt chân té từ trên ghế xuống, Tiêu Kỳ vội chạy đến đỡ nàng, Xuân Đào cũng vội đến gần lo lắng, nức nở hỏi:" tiểu thư! Sao người lại có thể nghĩ quẩn như vậy?" Khả Hân bỗng nhiên bật khóc ôm chầm lấy Tiêu Kỳ vừa khóc vừa nói:" Tiêu Kỳ ca, ta...ta mất hết chỗ dựa rồi, ta rốt cuộc phải làm sao đây?".

Tiêu Kỳ nghe không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh trấn an Khả Hân:" bình tĩnh không sao hết, có ta ở đây". Khả Hân khóc nấc một hồi đến lúc mệt thì ngủ thiếp đi, Tiêu Kỳ cẩn thận bế nàng lên giường, chỉnh lại trang cho nàng sau đó sau đó quay ra nó với Xuân Đào:" ta có việc phải về trước ngươi chăm sóc cẩn thận cho muội ấy" Xuân Đào vâng một tiếng rồi hành lễ tiễn Tiêu Kỳ rồi đi.

Ngày hôm sau, Tiêu kỳ cho người điều tra mọi việc phải Khả Hân. Không bao lâu sau, hắn biết được rõ ràng mọi chuyện, một phần cũng vì xuất phát từ lòng cảm thương mà hắn cẩn thận chăm sóc và quan tâm, chú ý đến Khả Hân nhiều hơn một chút mà không biết việc làm này của hắn đã khiến cho người thê tử mới cưới của hắn ngày đêm trông mong hắn vì chuyện này mà tổn thương, đau lòng đến nỗi sinh bệnh.

Đến khoảng một thời gian sau, Tiêu Kỳ thấy sức khỏe của Khả Hân tuy đã có chút tiến triển như gương mặt vẫn hơi xanh xao, nhợt nhạt, ăn uống luôn không ngon miệng bèn cho gọi đại phu tới khám. Kết quả kiểm tra làm cho cả Khả Hân và Tiêu Kỳ đều vô cùng kinh ngạc đó là Khả Hân mang thai, cả hai người đều biết cha đứa bé chính là Lâm Huyên.

Khả Hân ban đầu có chút ngạc nhiên là vậy nhưng sau đó đột nhiên nàng ta nở một nụ cười âm hiểm, nàng ta sai Xuân Đào cho người lén giấu Tiêu Kỳ truyền tin nào ta mang thai ra bên ngoài. Nàng ta nghĩ làm như vậy sẽ khiến người trong kinh thành không ngừng bàn tán về nàng ta đến lúc đó nàng ta chỉ cần làm ra vẻ tổn thương một chút, còn về phần Tiêu Kỳ vì thể diện hoàng gia nhất thiết phải dẹp yên tin đồn này, mà cách dẹp yên tốt nhất chính là rước nàng ta vào phủ. Để đạt được mục đích hy sinh một chút danh dự thì có là gì, còn về phần vị Vương phi Hạ Kiều Ân kia nàng không tin không có cách hạ bệ nàng.

Nhưng Khả Hân không ngờ rằng, tin tức này của nàng ta truyền đến tay Kiều Ân lại chính là giọt nước tràn ly khiến tâm trạng của Kiều Ân trở lên tuyệt vọng, đầy đau đớn mà tự kết liễu cuộc đời mình. Nhận được tin Kiều Ân uống thuốc độc tự vẫn, Tiêu Kỳ trở nên vô cùng hoang mang, không để ý thân phận mà chạy vội vàng về phủ, nhưng tất cả đều đã quá muộn, Kiều Ân cứ thế mà ra đi không bao giờ quay lại.

[••••••]

Tang lễ của Kiều Ân được theo quy chế của chính vương phi mà diễn ra. Nàng ra đi mãi mãi chính là niềm đau và mất mát cho những người ở lại. Hoàng thượng và Thục phi đau lòng vì mất đi người con dâu hiền lành, hiểu chuyện, Tiêu Kỳ thì suốt ngày chỉ nhốt mình trong linh đường của Kiều Ân không gặp bất cứ một ai. Gia đình An Quốc hầu thì xin cáo lão hồi hương, ca ca nàng Uy Vũ tướng quân Tư Duệ xin đi chấn thủ biên quan, tỷ tỷ nàng Thái tử phi Ngọc Nhiên vì đau buồn mà sinh bệnh.

Đau buồn là thế, nhưng vì giải quyết lời đồn trong kinh thành đang ngày một lan rộng, Tiêu Kỳ vì thể diện hoàng thất tình nghe theo lời hòa thượng là rước Khả Hân về Cảnh vương phủ, tuy ông cũng biết đứa bé trong bụng Khả Hân không phải là của Tiêu Kỳ nhưng người dân trong kinh thành đâu ai biết, muốn đứng ra giải thích cũng không có thứ gì để chứng minh đứa bé đó là của người khác không phải của Tiêu Kỳ. Hoàng thượng cũng chỉ đành để Tiêu Kỳ rước nàng ta vào Cảnh Vương phủ nhưng không được rình rang như tiên Vương phi lúc trước, và chỉ được ở vị trí Trắc phi.

Khi nhận được thánh chỉ, được người có Cảnh vương phủ tới rước vào phủ, Khả Hân nghĩ mọi thứ đã đúng như ý mình. Nhưng mà không ngờ tất cả chỉ là trên danh nghĩa, tao kỳ thì cả ngày không biết mặt mũi ở đâu, buổi tối về phủ thì cũng ở lại thư phòng chưa hề bước đến chỗ nàng, không những thế cứ mùng một và mười lăm hàng tháng nàng lại phải tới cúng bại vị tiên Vương phi. Tất cả điều này khiến nàng ta cảm thấy có chút tức tối.

Trong một lần, Khả Hân cảm thấy trong phủ có chút ngột ngạt, khó chịu liền quyết định dẫn theo Xuân Đào ra khỏi phủ đi dạo, không may cho nàng ta trên đường nàng ta lại gặp lại người mà cả đời này nàng ta không muốn gặp lại nhất không ai khác chính là Lâm Huyên.

Khả Hân cố tình lờ đi coi như không quen biết và tìm đường khác để tránh mặt hắn, nhưng Lâm Huyên rất nhanh đã nhận ra bóng dáng của nàng ta chạy đến bắt lấy cánh tay Khả Hân nói:" lâu quá không gặp lại tỏ ra không quen biết ta sao?" Khả Hân cố gắng giữ bình tĩnh lạnh lùng nói:" khôn hồn thì mau buông tay ra trước khi ta la lên" Lâm Huyên không sợ những lời đe dọa của Khả Hân nắm chặt tay hơn nói:" có giỏi thì cô cứ la lên" ngừng lại một lúc hắn nhìn xuống cái bụng đã có chút lớn của Khả Hân ban đầu hơi kinh ngạc sau đó cười lạnh nói:" xem ra mới không bao lâu cô đã tìm được chỗ dựa mới rồi nhỉ?"Khả Hân bắt đầu tức giận quát:" người biết ta là ai không? Khôn hồn thì buông ra nếu không ngươi sẽ không sống yên đâu".

Khả Hân cảm thấy Lâm Huyên dường như không có ý định buông tay liền làm liều cắn mạnh vào tay hắn, Lâm Huyên vì đau mà la lớn sau đó đẩy mạnh Khả Hân ra, cô đẩy mạnh khiến Khả Hân không kịp phản ứng ngã ra đường, Xuân Đào thấy vậy lo lắng vội vàng chạy đến đỡ nàng nhưng không kịp, cú ngã khiến bụng của Khả Hân cảm thấy vô cùng đau, nàng cảm thấy có gì đó hơn ươn ướt âm ấm chảy ra ở giữa hai chân nàng liệt hốt hoảng mình xuống thì thấy toàn là máu nàng vội kêu lên:" Con... Con của ta, đau quá... bụng của ta đau quá..." Lâm Huyên thấy vậy liền trở nên hoảng loạn không suy nghĩ nhiều ba chân bốn cẳng mà bỏ chạy thục mạng.