Chương 27: Diêu phu nhân tự tử
Lâm Huyên thấy thái độ cương quyết của Khả Hân liền trở mặt nhanh như lật bánh tráng, hắn đã tháo gỡ gương mặt thư sinh nho nhã thay vào đó là gương mặt so với tên cặn bã thì không khác là bao, hắn nhìn bóng lưng của Khả Hân cười lạnh, mỉa mai nói:" Cô hối hận khi lấy ta nên giờ muốn hoà li để quay lại với vị kia sao?" Khả Hân đang đi đến cửa nghe vậy liền đột ngột dừng bước chân quay lại lạnh lùng đáp:" Lâm Huyên ngươi mà cũng xứng nhắc đến huynh ấy sao?".
Lâm Huyên nghe vậy thì đơ người ra một lúc sau đó lạnh giọng chế giễu:" Lâm Huyên ta đương nhiên là không xứng nhưng Diêu Khả Hân cô cảm thấy mình xứng sao?" Dừng một chút hắn quan sát biểu cảm của Khả Hân thấy nàng không còn muốn nói gì nữa liền nói tiếp:" Người ta bây giờ đâu còn là tam hoàng tử ngây ngô nữa mà giờ đây là một Cảnh Vương uy nghi, lẫy lừng còn nữa người ta còn sắp thành thân lấy nữ nhi của hầu tước làm chính phi cô nghĩ mình là gì mà người ta còn ở đó đợi cô, là nữ nhi của vị quan ngự sử vừa mới chầu trời, mẫu thân lại thần trí không minh mẫn? Hay dựa vào tước vị Huyện chủ nhỏ nhoi của cô?".
Khả Hân nghe Lâm Huyên nói một tràng toàn lời sỉ nhục mình liền vô cùng tức giận giáng ngay cho hắn một bạt tai quát:" Ngươi câm miệng lại cho ta chuyện này không liên quan gì đến ngươi" Lâm Huyên bị ăn một bạt tai đầy đau đớn giận dữ quát lại:" Diêu Khả Hân cô lại dám đánh ta?" Khả Hân nghe vậy lạnh lùng đáp:" Lâm Huyên ngươi xứng đáng bị như vậy" dứt lời liền quay người rời đi. Thật kỳ lạ, mối hôn nhân này tan vỡ thành tro tàn mà nàng lại không cảm thấy đau lòng chút nào, nfang không rơi dù chỉ một giọt nước mắt phải chăng ngay từ đầu nàng không yêu hắn và cho đến bây giờ vẫn như vậy?
Thấy Khả Hân lạnh lùng quay người rời đi cộng với cái bạt tai vừa nãy khiến Lâm Huyên tức giận vô cùng hắn gào lên:" Diêu Khả Hân! Cô hãy nhớ kỹ hành động này của mình Lâm Huyên ta sẽ không bao giờ để yên cho cô" Khả Hân chưa đi xa nên những lời này của Lâm Huyên nàng đều nghe thấy hết nhưng nàng lười đáp lại mặc kệ hắn cứ thế bỏ đi còn về lời hắn nói nàng không tin nàng sẽ về kinh thành đối chứng và nàng tin người đó vẫn còn đang đợi nàng.
[•••••]
Khả Hân trở về Lâm phủ đang tính thu dọn đồ, nàng sẽ rời khỏi Lâm phủ, rời khỏi nơi đầy rẫy những mệt mỏi này, nàng sẽ cùng mẫu thân trở về kinh thành tìm danh y khám cho bà và cũng để tìm người kia. Khi nàng chỉ vừa bước chân vào cửa phủ đã có một nha hoàn chạy tới hốt hoảng nói:" Phu nhân xảy ra chuyện không hay rồi bên Diêu gia vừa tới báo Diêu phu nhân đã treo cổ tự tử rồi" Khả Hân nghe vậy lập tức đơ người ra sau đó nàng không quan tâm đến chuyện gì chạy một mạch về Diêu phủ.
Về tới Diêu phủ Khả Hân thấy một đám nô bộc trong phủ đang trăng đèn thắt hoa lụa trắng, nhìn xung quanh toàn khung cảnh tang thương đâu đâu cũng thấy thắt dây hoa lụa trắng nàng tức giận nói:" Các ngươi đang làm gì vậy? Mau gỡ hết xuống cho ta" Quản gia nghe thấy giọng nói của Khả Hân liền chạy tới lau nước mắt nhẹ giọng khuyên nhủ:" Tiểu thư xin người hãy nén bớt đau thương phu nhân đã đi rồi" nàng nhìn quản gia lạnh lùng nói:" Các ngươi đừng ở đó mà nói bậy mẫu thân ta sẽ không sao hết người không bao giờ lỡ để ta lại một mình đâu" dứt lời liền chạy về phía viện của Diêu phu nhân.
Vào tới nơi, nàng nhìn thấy Diêu phu nhân đang nằm yên tĩnh trên giường đám nha hoàn quỳ xuống bên giường không ngừng khóc nức nở, nàng chầm chậm bước chân đi đến bên giường khẽ gọi:" Mẫu thân! Người đang ngủ sao?" Một nha hoàn tên Xuân Đào nghe thấy giọng nói của tiểu thư nhà mình liền đứng dậy đỡ Khả Hân nói:" Tiểu thư người đừng quá đau lòng hãy để phu nhân đi tìm lão gia đi chắc hẳn người nhớ lão gia nhiều rồi" Khả Hân không quan tâm lời Xuân Đào nói gạt cái tay đang đỡ mình ra ngồi xuống năm lấy tay Diêu phu nhân nói:" Các ngươi khẽ thôi để cho mẫu thân nghỉ ngơi" trong nàng hiện giờ có khác người điên là bao đâu chứ, nàng ngồi kể cho bà nghe rất nhiều chuyện như nhớ ra điều gì nàng khẽ lay nhẹ người Diêu phu nhân nức nở nói:" Mẫu thân người biết không Lâm Huyên hắn thế mà lại dám giấu con lén lút nuôi ngoại thất bên ngoài người mau tỉnh lại làm chủ cho con cho hắn một bài học đi được không?" Nhưng đáp lại nàng chỉ là một khoảng im lặng khiến Khả Hân bất lực nằm gục mặt xuống mà khóc tới mức đau lòng.