Chương 26: Sự thật năm đó

Chương 26: Sự thật năm đó

Thật ra vào hai năm về trước, trong ngày tổ chức lễ tập kê cho Khả Hân, Diêu đại nhân cho mở tiệc rượu, mời khách khứa đến cũng đông, Khả Hân nhận được nhiều lời chúc mừng cũng vui vẻ uống cũng không ít rượu. Tàn tiệc, tuy là uống rượu nhẹ nhưng vì uống nhiều nên là Khả Hân vẫn có chút say được tỳ nữ đưa trở về phòng nghỉ ngơi.

Trong cơn say, Khả Hân cảm thấy như có ai đó bước vào trong phòng mình, người đó trèo lên giường còn nằm đè lên nàng. Trong mơ hồ nàng thấy gương mặt mà là ngày nhớ đêm mong, nàng mơ mơ màng màng nói:" Kỳ ca ca! Huynh đến thăm muội sao?" Vậy là chuyện gì đến cũng đến.

Sau cơn mơ, Khả Hân tỉnh dậy cảm thấy đầu vô cùng đau nhức, nàng đưa tay lên day day trán lại cảm thấy trên người mình có chút nằng nặng nhìn xuống thấy một cánh tay đang ôm eo mình quay sang đập vào mắt nàng là một người đàn ông xa lạ đang cởi trần lại nhìn trên người mình còn có mỗi chiếc yếm đào khiến Khả Hân cảm thấy sợ hãi nàng vội la lớn:" A...aa...! Ngươi... Ngươi là ai? Sao tự nhiên lại chui vào phòng của ta?".

Tiếng hét của nàng khiến người đàn ông ở bên cạnh giật mình tỉnh giấc nhưng hắn chưa kịp lên tiếng thì cửa phòng đã mở tung ra, Diêu đại nhân và Diêu phu nhân nghe thấy tiếng hét của nữ nhi thì vội vàng từ bên ngoài chạy vào lại chứng kiến hết cảnh này, Diêu đại nhân tức giận quát:" Lâm Huyên! Khả Hân! Hai người các ngươi đang làm cái trò gì thế này? Còn ra thể thống gì nữa hả?".

Sau một hồi bàn bạc vì danh dự của Diêu gia và vì thanh danh của nữ nhi, Diêu đại nhân và Diêu phu nhân đành đau lòng chấp nhận gả Khả Hân cho Lâm Huyên. Khả Hân khóc lóc hết nước mắt nhất quyết không đồng ý một mực nói:" con không gả cho tên Lâm Huyên gì đó đâu phụ thân, con gả đi rồi vậy còn Kỳ ca ca thì sao? Không phải hai người đị h gả con cho huynh ấy sao?".

Diêu đại nhân nghe vậy liền đau lòng, tiếc nuối thở dài nói:" Con xem chuyện đã thành ra như vậy rồi con còn chắc tam hoàng tử chấp nhận muốn lấy con?" Diêu phu nhân ở bên cạnh nói thêm:" Cả kể ngài ấy không để ý đến, vậy còn Thục phi và Hoàng thượng liệu hai người đó có thể bỏ qua danh dự Hoàng thất mà đồng ý không?" Dừng một chút bà nhẹ giọng khuyên nhủ nữ nhi:" thà giờ con gả cho Lâm Huyên, tuy bây giờ hắn chỉ là một thư sinh nhưng ít nhất sau này làm quan con còn là chính thất còn hơn là gả cho tam hoàng tử cùng lắm chỉ làm thiếp thất không địa vị".

Khả Hân nghe phụ mẫu mình nói vậy liền rơi vào trạng thái rối bời trong lòng nàng giờ đây rối như tơ vò, Khả Hân sầu não nói:" hai người để con suy nghĩ chút đã" dứt lời liền lững thững trở về phòng, Xuân Đào cũng nhanh chóng chạy theo chỉ còn lại Diêu đại nhân và Diêu phu nhân ở lại nhìn bóng lưng nữ nhi rời đi mà thở dài đau lòng.

Sau vài ngày tự nhốt mình trong phòng không gặp một ai, Khả Hân đột nhiên đi đến chỗ Diêu phu nhân thỉnh an sau đó hờ hững nói:" Mẫu thân ! Con đồng ý gả Lâm Huyên". Diêu phu nhân nghe vậy ban đầu có chút ngạc nhiên sau đó hơi vui mừng vì nữ nhi cuối cùng cũng nghĩ thông suốt liền gật đầu dịu dàng nói:" Vậy được, để ta nói một tiếng với phụ thân con" Khả Hân buồn bã vâng một tiếng rồi xin phép đi về phòng, Diêu phu nhân nhìn bóng người rời đi không khỏi đau lòng cho nữ nhi, bà cũng muốn nữ nhu mình được gả cho người mình thích như giờ chỉ còn cách này mới bảo vệ được danh tiếng cho nữ nhi.

Quay lại với hiện tại, Khả Hân cười lạnh nhìn Lâm Huyên trước mặt nói:" ngươi còn nhớ năm đó người nói lúc ấy ngươi cũng rất yêu ta sau này người ta về sẽ luôn yêu thương, bảo vệ cho ta, nhưng giờ ta cảm thấy những lời hứa đó ngươi đã đem cho chó gặm hết rồi" dừng một chút nàng lạnh lùng nói:" Chấm hết tất cả. Hoà ly*đi!" Lâm Huyên nghe vậy đang định lên tiếng giải thích thì đã nghe thấy Khả Hân nói tiếp:" người cứ yên tâm sau khi hòa ly ta sẽ rời khỏi Lâm phủ và chỉ mang theo số của hồi môn của ta còn lại ta không lấy thêm bất cứ một thứ gì, Lâm phủ và cả chức quan sắp tới của ngươi vẫn còn nguyên".

Lâm Huyên chạy lại lắm lấy cổ tay Khả Hân giọng run rẩy vội nói:" Khả Hân! Ta không có ý đó nàng nghe ta giải thích đi có được không?" Khả Hân không luyến tiếc gạt tay Lâm Huyên ra thờ ơ, lạnh lùng nói:" không cần giải thích thêm gì nữa, ta đã quá mệt mỏi rồi, cũng đã quá hối hận khi đồng ý để cho một tên cặn bã như Lâm Huyên nhà ngươi" dứt lời nadng liền xoay người muốn rời bước nàng không muốn ở lại chỗ này thêm một giây phút nào nữa thật chướng mắt thật khó chịu, buồn nôn mà.