Chương 22: Trùng hợp
Tiêu Kỳ chạy đến, nhìn xung quanh không thấy bóng dáng Kiều Ân đâu, không suy nghĩ nhiều mà nhảy thẳng xuống hồ tìm nành. Một lúc sau, Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên cũng đến Ngự Hoa viên, Tiêu Viễn quan sát tình hình rồi lạnh giọng hỏi:" tình hình thế nào rồi?" Một thị vệ nghe vậy cung kính đáp:"Khởi bẩm thái tử điện hạ, Cảnh vương vừa mới xuống hồ rồi ạ".
Tiêu Viễn nghe thấy vậy liền hơi nhíu mày lại nhưng chưa kịp lên tiếng thì nghe thấy giọng nói của một cung nữ vang lên:" thấy rồi, vương gia và quận chúa ở kia rồi" Tiêu Kỳ ở dưới hồ đang kéo theo Kiều Ân tiến lại gần bờ, mọi người thấy vậy chạy nhanh đến giúp Tiêu Kỳ đưa Kiều Ân lên bờ.
Kiều Ân sau khi được cứu lên đã hôn mê bất tỉnh, Ngọc Nhiên lo lắng cho muội muội nhưng cơ thể nàng bất tiện nên chỉ đành để cho hai cung nữ vừa rồi đỡ Kiều Ân trở về Bách Hương điện, Tiêu Viễn cho người đi mời Thái y, lúc đi ngang qua vị Lâm huyện chủ và tì nữ của ả Ngọc Nhiên nhìn họ một lát sau đó tức giận sai người bắt hai người họ lại, Lâm huyện chủ và tì nữ kia sợ đến mức đơ người mặc kệ thị vệ lôi họ đi.
[•••••]
Kiều Ân được đưa trở về Bách Hương điện, Liên Tâm và Bích Mai tay chân nhanh chóng, cẩn thận giúp Kiều Ân thay đổi bộ y phục bị ướt sũng ra, lau qua cho khô tóc sau đó đắp chăn cho nàng tránh làm bị nhiễm lạnh. Thái y cũng nhanh chóng xách theo hòm thuốc được công công bên cạnh Thái tử kéo chạy một mạch từ Thái y viện đến Bách Hương điện, trên trán lấm tấm mồ hôi xem ra một đường đến đây trải qua không ít vất vả.
Đến nơi, Thái y đang định hành lễ, nhưng không để ông ta kịp lên tiếng thì Tiêu Viễn đã ra lệnh:"không cần hành lễ mau qua xem bệnh cho muội ấy đi" Thái y vâng một tiếng rồi đi tới bên giường bắt mạch cho Kiều Ân, ông ta cũng nhẹ nhàng, cẩn thận mở mắt của Kiều Ân để kiểm tra một lần. Sau một hồi, Thái y cho tay Kiều Ân vào lại trong chăn đứng dậy nói:" khởi bẩm Thái tử, Thái tử phi quận chúa không có gì nguy hiểm, chỉ là rơi xuống hồ hơi lâu nhiễm chút lạnh nên hơi sốt nhẹ hạ thần sẽ kê thuốc hạ sốt lát nữa quận chúa tỉnh uống vào sẽ không sao nữa" mọi người nghe vậy liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngọc Nhiên để Bích Mai đi theo Thái y bốc thuốc cũng như sắc thuốc cho Kiều Ân. Để Kiều Ân có không gian nghỉ ngơi, Ngọc Nhiên cho lui bớt người trong phòng ra chỉ để Liên Tâm ở lại chăm sóc nàng, trước khi đi Ngọc Nhiên dặn dò Liên Tâm vài câu rồi mới yên tâm rời đi.
[•••••]
Kiều Ân tỉnh lại là lúc trời cũng bắt đầu tối, thấy nàng tỉnh Liên Tâm vội cho người đi chuẩn bị ít đồ ăn nhẹ lót dạ cho nàng dùng sau đó uống thuốc. Sau khi tỉnh lại, dùng bữa cũng như uống thuốc xong được một lúc, Kiều Ân hỏi Liên Tâm lại tình hình chuyện hồi chiều, Liên Tâm cũng cẩn thận kể lại một lượt cho nàng nghe.
Nghe xong Kiều Ân mới biết được người cứu nàng thế mà lại là Cảnh Vương Tiêu Kỳ, mà bị Lâm huyện chủ kia cũng bị Hoàng thượng chuyển khẩu dụ(1) tước bỏ chức vị huyện chủ giáng xuống làm Hương Quân(2). Lúc Kiều Ân hãy còn đang nằm nghỉ cả nhà An Quốc hầu đểu nghe tin nàng gặp chuyện liền vội vàng vào cung thăm nàng, thấy nàng không sao nữa mới yên tâm hồi phủ.
Như nhớ ra điều gì Kiều Ân vội hỏi:" vị tiểu thư kia sao rồi?" Liên Tâm nghe vậy nhanh chóng đáp:" nàng ấy không sao chẳng qua quỳ lâu bên hồ lên đầu gối hơi bầm với nhiễm chút phong hàn, thái y đã giúp kê thuốc" Kiều Ân gật đầu tỏ vẻ đã hiểu nói:" Vậy thì tốt rồi, mà muội có biết nàng ấy là ai không?".
Liên Tâm suy nghĩ một chút rồi trả lời:" nàng ấy là nữ nhi của Đình An Bá(3) tên gọi là Ninh Tuyết Nhan hình như là lớn hơn tiểu thư hai tuổi" như nhớ ra điều gì đó Liên Tâm chợt nói thêm:" Tiểu thư! Người có nhớ tới vị đợt lâu ngất xỉu trước xe ngựa của người không?" Chỗ anh nghe vậy hơi ngạc nhiên hỏi:" Ý của muội là vị ấy chính là nàng?" Liên Tâm gật đầu vâng một tiếng, Kiều Ân rơi vào trầm tư một lúc sau đó khẽ nói:" Lại có chuyện trùng hợp thế sao?".
Ngồi nói chuyện được một lúc với Liên Tâm, hình như do tác dụng của thuốc hay sao mà Kiều Ân cảm thấy có chút buồn ngủ nên liền dặn dò Liên Tâm vài câu rồi nằm xuống chìm vào giấc ngủ, Liên Tâm thấy nàng ngủ rồi thì cẩn thận chỉnh lại chăn cho nàng, buông rèm xuống, tắt vợi nến rồi mới nhấc nhẹ bước chân đi ra ngoài.
CHÚ THÍCH
(1) Khẩu dụ:chỉ thị hoặc chỉ dẫn bằng miệng của cấp trên hay trưởng lão
(2) Hương Quân: tước vị ban cho con gái các vương gia hầu bá tước