Chương 21: Kiều Ân rơi xuống nước
Kiều Ân vừa đi được vài bước thì có một cánh tay nắm chặt lấy tay áo nàng một giọng nói tức giận vang lên:" Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng xen vào chuyện của ta nếu không thì..." Kiều Ân không trả lời nàng ta ngay mà nhìn Liên Tâm nháy mắt ra hiệu, Liên Tâm hiểu ý liền gật đầu sau đó cẩn thận quay người rời đi.
Kiều Ân lúc này quay người lại lạnh giọng đáp:" Nếu không thì sao?" dừng một chút Kiều Ân quan sát người trước mặt thấy nàng ta không lên tiếng thì nói tiếp:" Lâm huyện chủ ta mới là người khuyên cô biết điều thì buông tay ra nếu không bộ y phục này mà rách thì ta cũng không đảm bảo cái tước vị này của cô còn giữ lại được đâu".
[•••••]
Liên Tâm sau khi lén rời khỏi Ngự Hoa viên liền chạy thẳng về Đông cung, lúc này Ngọc Nhiên và Tiêu Viễn đang ngồi ở chính điện chơi cờ thấy Liên Tâm trở về một mình Ngọc Nhiên hơi tò mò hỏi:" Liên Tâm sao ngươi lại trở về một mình? Kiều Ân muội ấy đâu rồi?" Liên Tâm không lòng vòng trực tiếp đáp:" Lúc vừa nãy tiểu thư đang đi dạo, khi đi ngang qua Ngự Hoa viên thì nghe thấy tiếng ồn ào, tiểu thư thấy vậy liền đến khuyên bảo không ngờ người kia lại gây chuyện với tiểu thư hiện tại còn đang chặn đường của tiểu thư không cho người trở về".
Ngọc Nhiên nghe vậy hơi tức giận nói:" Sao lại có chuyện như vậy? Tiểu Ân không nói rõ thân phận của mình hay sao?" Tiêu Viễn thấy vậy liền nhẹ giọng trấn an Ngọc Nhiên:"Nhiên nhi nàng cứ bình tĩnh chút bây giờ chúng ta đi đến đó ta tin với thân phận hiện tại của muội ấy không ai dám làm gì muội ấy đâu" Ngọc Nhiên gật đầu đáp:" mong là như vậy, đi chúng ta đi xem là ai dám to gan như vậy?" Dứt lời liền đứng dậy, bigment nhanh chóng chạy lên đỡ Ngọc Nhiên, Tiêu Viễn cũng đi theo ngay bên cạnh Liên Tâm nối gót theo sau hai ngày họ.
Quay trở lại Ngự Hoa viên, Kiều Ân và vị Lâm huyện chủ kia vẫn đang trong tình trạng giằng co, Kiều Ân sau một hồi tức giận rất mạnh tay áo ra khiến vị kia hơi chao đảo, thấy vậy ả ta càng thêm bực bội, tức giận đẩy mạnh Kiều Ân khiến nàng do chưa kịp phòng bị mà chao đảo nghiêng người ngã ra đằng sau nguy hiểm hơn là phía sau chính là hồ nước lớn, Kiều Ân cứ thế mà ngã thẳng xuống hồ. Cả Kiều Ân vào nguyên chủ đều không biết bơi nên cứ thế mà chới với giữa hồ nước rộng.
Mọi người thấy Kiều Ân ngã xuống hồ mà không khỏi hoảng hốt, mấy cung nữ đi theo Kiều Ân vội la lớn:" Đoan Nguyệt quận chúa rơi xuống nước rồi! Người đâu mau đến cứu người, mau đến cứu quận chúa" mấy thị vậy nghe thấy tiếng ồn liền chạy đến hỏi:" Có chuyện gì?"một cung nữ vội đáp:"quận chúa nhà chúng tôi rơi xuống nước rồi, người lại không biết bơi, mấy huynh mau mau đi cứu người" vừa nói vừa chỉ tay về hướng hồ nước.
Đám thị vệ nghe vậy vội chạy đến gần hồ nước, bỏ kiếm lại nhảy xuống một cứu người một số người lại chạy đi tìm cây gậy dài. Lâm huyện chủ cùng tỳ nữ của ả đang đứng đầu người đầy sợ hãi lắp bắp nói:"Ta... Ta không... Không cố ý... Ta không cố ý" tỳ nữa của ả cũng sợ hãi không kém run rẩy nói:" Tiểu thư! Chúng ta phải làm sao đây? Nàng ta không ngờ lại là muội muội của Thái tử phi là Đoan Nguyệt quận chúa".
Từ đằng xa, tao Kỳ đang đi cùng một nữ nhân đến ngần Ngự Hoa viên nghe thấy ồn ào liền nhau mày nhìn, nữ nhân đi bên cạnh Tiêu Kỳ liền khẽ hỏi:" Kỳ ca ca ở đó đang xảy ra chuyện gì vậy?" Tiêu Kỳ nhìn thấy một thị vệ chạy ra liền giữ lại lạnh lùng hỏi:" đang xảy ra chuyện gì?" Thị vệ kia sau khi hành lễ xong liền nhanh chóng đáp:" Dạ là Đoan Nguyệt quận chúa bên kia rơi xuống hồ ở Ngự Hoa viên chúng nô ta đang tìm cách cứu người" điều kiện nghe vậy thì không biết tại sao trong lòng nổi lên bất an, lo lắng, Tiêu Kỳ quay sang nói với nữ nhân kia:" Hân nhi! Muội tự mình đến chỗ mẫu phi trước đi, tý ta qua sau" nữ nhân kia đang định lên tiếng thì đã không thấy bóng dáng Tiêu Kỳ đâu nữa, nàng ấy dù không muốn thì cũng chỉ đành một mình đến chỗ Thục phi trước.