Chương 13: Khó cứu
Tại chính sảnh của Tô gia, Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên ngồi ở vị trí chủ vị gương mặt tỏ ra đầy sự uy nghiêm của con cháu hoàng thất. Tô Thiên Bảo bị áp giải quỳ xuống trước mặt của hai người họ, thị vệ đang đứng canh ở ngoài cửa. Tô tri phủ hoang mang trước cảnh tượng đang xảy ra nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh nói:" Thái tử, Thái tử phi có thể cho hạ quan biết đã xảy ra chuyện gì được không?".
Tiêu Viễn nghe vậy thì khẽ liếc mắt nhìn Tô Thiên Bảo lạnh giọng nói:" Cái này thì phải để nhi tử của Tô tri phủ nói cho ngài biết rồi" Tô tri phủ nghe xong quay sang tức giận nói với Tô Thiên Bảo:" Tên nghịch tử nhà ngươi rốt cuộc đã làm ra chuyện tốt gì rồi hả?" Tô Thiên Bảo ở một bên sợ hãi đáp:" Phụ thân! Con chưa có làm gì hết, là ả tiện nhân đó làm hỏng chuyện của con trước nên con chỉ cho người bắt ả về hù doạ thôi".
Ngọc Nhiên ngồi yên tĩnh nghe từ nãy đến giờ khi nghê tên Tô Thiên Bảo lại dám to gan mắng Kiều Ân liền tức giận nói:" Xem ra nhi tử của Tô tri phủ gan lại to tới vậy, ngay cả muội muội ruột của bổn cung cũng dám mắng, đã thể lại dám gọi muội ấy là tiện nhân" Tô Thiên Bảo nghe vậy kinh ngạc trừng to mắt nhìn nhưng chưa kịp để hắn lấy lại tinh thần mà biện minh thì Tiêu Viễn ở bên cạnh nói thêm:" Tô tri phủ! Nhi tử của ông nếu bắt nữ nhi của nhà bình thường đã tội nặng rồi nhưng lần này người hắn bắt lại là tông nữ(1) của hoàng thất là Đoan Nguyệt quận chúa xem ra thì khó cứu nổi rồi".
Tô Thiên Bảo nghe hai phu thê Tiêu Viễn nói xong liền ngã bệt xuống đất như không tin vào những gì mình vừa nghe, Tô tri phủ cũng phải bàng hoàng trong giây lát sau đó quay sang tát Tô Thiên Bảo một cái tức giận quát lớn:"Tên nghịch tử nhà ngươi, lão phu tại sao lại sinh ra một nhi tử như nhà ngươi cơ chứ?", Tô Thiên Bảo tái xanh mặt mày hoảng sợ nói:" Phụ thân! người nhất định phải cứu con, con không biết nàng ta lại là Đoan Nguyệt quận chúa, con thật sự là không có biết, nếu biết có cho con mười lá gan cũng không dám động tới nàng ta".
Tô tri phủ bần thần một lát sau đó cố gắng lấy lại chút tinh thần quỳ xuống khẩn cầu Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên:" Thái tử, Thái tử phi nhi tử của hạ quan mạo phạm Đoan Nguyệt quận chúa đúng là tội lớn nhưng mà không phải có câu không biết không có tội, nhi tử của hạ quan không biết thân phận của quận chúa nên mới gây hoạ như này khẩn xin Thái tử và Thái tử phi nể tình giơ cao đánh khẽ" Tiêu Viễn nghe vậy liền gật đầu đáp:" Tô tri phủ nói nghe cũng có lý! Được! Muốn giảm nhẹ tội cho hắn cũng đơn giản, cô chỉ có một điều kiện".
Tô tri phủ không chần chừ nhanh chóng nói:" Xin thái tử cứ nói, bất cứ là việc gì hạ quan dù lên núi đao xuống biển lửa cũng quyết không từ chối" Tiêu Viễn nghe Tô tri phủ nói cười lạnh đáp:" cũng không cần phải gian nan như Tô tri phủ đã nói chỉ cần Tô gia các ông đền bù lại những món đồ mà vừa nãy nhi tử của ông đã hỏng của Đoan Nguyệt quận chúa là được". Tô tri phủ nghe vậy liền nhanh chóng quay sang nói với tên gia nô:" Nghe thấy chưa? Còn không mau đi lấy ngân lượng lại đây đưa cho Thái tử và Thái tử phi".
Tên gia nô kia vâng một tiếng rồi liền quay người định rời bước nhưng chỉ vừa đi ra gần đến cửa đã bị Ngọc Nhiên gọi lại:" Khoan đã!" Tên gia nô kia quay lại khó hiểu nhìn Tô tri phủ, ông ta cũng hướng Ngọc Nhiên mà thắc mắc:" Không biết Thái tử phi còn điều gì muốn nói?" Ngọc Nhiên không trả lời quay sang nhìn Tiêu Viễn dịu dàng nói:" Tiêu Viễn chàng đừng làm khó Tô tri phủ nữa, những món đồ mà Kiều Ân dùng bị nhi tử ông ta làm hỏng từ y phục, trâm cài tóc đến ngay cả chiếc vòng phỉ thúy này đều là đồ ngự ban(2) có đem cả Tô phủ ra cũng không đền bù đủ".
Tiêu Viễn nghe Ngọc Nhiên nói liền ôn nhu đáp:"Nhiên nhi! Vậy là nàng không biết rồi, Tô tri phủ mấy năm nay gần đây tài sản vào phủ không ít nhờ vào việc kinh doanh mua bán chức quan đó"Ngọc Nhiên giả bộ tỏ ra kinh ngạc quay sang nhìn Tô tri phủ:"Tô tri phủ chuyện mà thái tử vừa nói là thật sao? Vậy là ông dư sức để bù lại đồ cho muội muội của bổn cung mà không lo phải phá sản?".
Tô tri phủ nghe hai người Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên người tung kẻ hứng (3), phu xướng phụ tùy(4) mà sợ hãi nói:"hạ quan nghe không hiểu mấy lời Thái tử, Thái tử phi đã nói" Tiêu Viễn nghe vậy cười lạnh một tiếng sau đó lạnh giọng nói:"Tô tri phủ không hiểu Vậy thì hai phụ tử ông cứ vào nhà lao tông nhân phủ mà từ từ tìm hiểu"dứt lời liền ra lệnh cho thị vệ đem Tô tri phủ và Tô Thiên Bảo lui xuống, sau đó cùng Ngọc Nhiên rời khỏi Tô phủ.
CHÚ THÍCH (1) Tông nữ: chỉ những nữ nhi danh gia vọng tộc có tước vị do hoàng đế khâm điểm và sắc phong. (2) Ngự ban: Là đồ dùng của vua, song đôi khi, nhà vua cũng ban tặng đồ ngự dụng cho các thành viên trong hoàng gia và những sủng thần. (3) người tung kẻ hứng: sự phối hợp nhịp nhàng. (4) phu xướng phụ tùy: Chồng định làm gì, vợ cũng làm theo.