Chương 12: Ngày tàn của Tô gia
Không lâu sau, Tô phủ nhận được thông báo Thái tử, Thái tử phi và Hạ tướng quân tới, Tô tri phủ chưa kịp ra ngoài đón tiếp thì Tiêu Viễn đã dẫn đầu ở đằng sau là Ngọc Nhiên và Tư Duệ bước vào trong phủ còn dẫn theo không ít thị vệ, Tô tri phủ thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc hỏi:" Không biết hôm nay Thái tử, Thái tử phi cùng Hạ tướng quân hạ giá tới Tô phủ là có chuyện gì lại phải dẫn thị vệ theo?".
Không cần Tiêu Viễn lên tiếng, Tư Duệ ở phía sau giọng nói có chút tức giận nói:" Bổn tướng quân tới đón muội muội của bổn tướng" Tô tri phủ nghe vậy sợ hãi đáp:" Hạ tướng quân nói đùa, muội muội của ngài làm gì có ở Tô phủ mà ngài đón" Tiêu Viễn ở bên cạnh cười lạnh nói:"Tô tri phủ, người của ngươi cũng to gan thật ngay cả thê muội(1) của Cô(2) cũng dám bắt cóc" Tô tri phủ vẫn không hiểu chuyện gì đáp:" Hạ thần hồ đồ không hiểu ý của Thái tử" Tiêu Viễn không nhanh không chậm nhìn Tô tri phủ nói:" Nếu Tô tri phủ không hiểu vậy gọi nhi tử của tới là sẽ biết ngay thôi
Tô tri phủ mơ hồ định cho người đi gọi Thiên Bảo thì Ngọc Nhiên bỗng lên tiếng:" Không cần chúng ta tự đi tìm hắn" nói rồi để thị vệ ở lại canh giữ, ba người Tiêu Viễn, Ngọc Nhiên và Tư Duệ đi một mạch tới viện của Thiên Bảo, Tô tri phủ cũng vội vàng đuổi theo ở phía sau.
Bên viện của Tô Thiên Bảo, Kiều Ân vừa tự cởi được trói liền bước nhanh xuống giường, đang tìm đường thoát thì tiếng cửa mở ra làm cho nàng giật mình, Thiên Bảo từ bên ngoài bước vào cười đê tiện nói:" Tiểu mỹ nhân! Nàng định đi đâu vậy?" vừa nói hắn vừa đi lại gần Kiều Ân, nàng sợ hãi lui bước về phía sau kinh hãi nói:" Ngươi muốn làm gì? Tránh xa ta ra nếu không ngươi chết không yên đâu".
Thiên Bảo nghe vậy không những không sợ mà còn lại gần Kiều Ân hơn nói:" Khẩu khí cũng lớn nhỉ? Bốn thiếu gia rất thích" nói rồi thẳng tay đẩy mạnh Kiều Ân ngã xuống giường, hai người không ngừng giằng co, lớp áo ngoài của Kiều Ân hắn xé rách không thương tiếc, nàng vừa sợ hãi vừa tức giận dùng hết sức cắn mạnh vào tay Tô Thiên Bảo khiến hắn đau đớn la lên:" Tiện nhân! Dám cắn ta" nói rồi giáng mạnh cho Kiều Ân một phát tát, do không kịp né nên nàng hưởng trọn cái tát đầy đau điếng, một bên mặt nàng sưng đỏ còn in rõ vệt bàn tay.
Tô Thiên Bảo nâng tay định hạ thêm cái tát nữa nhưng chưa kịp động thủ thì bên ngoài, Tư Duệ đạp mạnh cửa khiến cánh cửa mở bung ra, Tô Thiên Bảo chưa kịp lên tiếng thì đã ăn nguyên cái đạp của Tư Duệ khiến hắn văng ra xa nằm bò trên đất, Tiêu Viễn ra lệnh trói hắn lại.
Ngọc Nhiên chạy đến nhìn nhanh về phía giường thấy Kiều Ân đang chật vật ngồi trên giường đầu tóc bù xù, trâm cài rơi gãy trên đất, quần áo xộc xệch, trên mặt còn in đậm vết bàn tay, cổ tay của Kiều Ân do lúc nãy vừa va đập mạnh khiến vòng ngọc vỡ ra cứa vào tay nàng khiến nó giờ đang vừa bầm vừa rỉ máu.
Ngọc Nhiên nhìn thấy vậy vội chạy đến lấy chăn mỏng khoác lên cẩn thận cho Kiều Ân lo lắng gọi:" Ân nhi!" Kiều Ân nghe thấy giọng của Ngọc Nhiên vội ôm chặt lấy nàng sợ hãi khóc nức nở:" Tỷ tỷ!" Thấy muội muội không ngừng vừa khóc vừa run rẩy, Ngọc Nhiên dịu dàng vỗ lưng Kiều Ân chấn an nàng:" Không sao! Không sao rồi! Có ta ở đây, ngoan mau nín đi"Kiều Ân sau một hồi cũng ngừng khóc nằm gọn trong lòng Ngọc Nhiên.
Tư Duệ tức giận tiến lên định cho Tô Thiên Bảo ăn thêm vài cái đạp, Tiêu Viễn ở bên cạnh cản lại nói:" Trước mắt mau đưa muội ấy trở về đi" nói rồi kêu người chuẩn bị xe ngựa, Tư Duệ không nói gì chỉ khẽ gật đầu rồi đến bên giường quấn kỹ lại cái chăn cho Kiều Ân sau đó bế ngang nàng lên, Kiều Ân do vừa mệt vừa sợ nên đã ngủ thiếp đi.
Tư Duệ bế Kiều Ân đi ngang qua Thiên Bảo không quên đạp thêm cho hắn một cái rồi đi ra ngoài. Tô tri phủ chạy đến sau nhìn thấy Tư Duệ đang hừng hực lửa giận, trên tay còn đang bế một nữ tử liền hơi sợ hãi:" Hạ tướng quân" Tư Duệ dừng lại một chút dùng ánh mắt sắc lạnh lườm Tô tri phủ khiến hắn run rẩy, Tư Duệ lạnh giọng nói:" Tô tri phủ, ngày tàn của ông và nhi tử bảo bối của ông sắp đến rồi" dứt lời liền bước qua Tô tri phủ mặc kệ ông ta đang đứng đờ ra nhanh chóng bế Kiều Ân lên xe ngựa trở về Hầu phủ.
Tô tri phủ vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần thì Tiêu Viễn và Ngọc Nhiên sánh vai từ bên trong phòng Thiên Bảo đi ra, theo sau còn có hai thị vệ đang áp giải Tô Thiên Bảo, hắn còn đang bị trói, miệng thì bị bịt lại, Tiêu Viễn cao giọng ra lệnh:" Đưa hắn đến chính sảnh trước" nói rồi quay sang nhìn Tô tri phủ tức giận nói:" Ông cũng nên cho Cô một lời giải thích" nói rồi liền rời đi, Tô tri phủ sau một hồi lấy lại tinh thần liền đi nhanh theo sau trong sợ hãi.
CHÚ THÍCH:
(1)Thê muội: em vợ
(2) Cô: Đại từ xưng hô của Thái tử