Chương 7: Cuộc Chiến Đầu Tiên 2

P/s : Lỡ viết rồi, sợ ngày mai quên ý, ráng viết cho xong chương,.. nếu thiếu sót gì xin mn cứ nói ở dưới bình luận để mik khắc phục cho truyện hay hơn, chúc mn tối nn mơ đẹp.

....

- - Tiểu nương tử còn muốn chạy, ngăn cản nàng cho ta!

Bạch Quang Minh quát to, hắn đường đường là Bạch gia đại thiếu lại không được nhân gia để vào trong mắt, rất là căm tức rồi, hắn nhất định phải ép cho nữ nhân này dậy không nổi mới thôi.

Mấy tên người hầu ngăn cản nữ hài tử muốn chạy kia.

[Đinh, phát động nhiệm vụ : Cứu giúp Trần Tiểu Liên.

Thưởng 500exp, 1000 điểm hệ thống.

Thất bại: Liệt dương ]

_ Con mẹ nó hệ thống tối ngày bắt tao liệt dương.Thiên Phong chửi thầm

Thiên Phong dùng "Thiên nhãn" nhìn Bạch Quang Minh.

"Tên: Bạch Quang Min

Tuổi: 18

Cấp bậc: Võ Đồ sơ kì.,...vv."

Bạch Quang Minh hai bước tiến lên, tay giơ lên hướng nữ hài tử kia đánh tới.

Nữ hài tử kia nhắm chặt hai mắt, tựa như có lẽ đã đón nhận vận mệnh bị đánh.

Lúc này, một cái tay trắng nõn chụp lên cánh tay của Bạch Quang Minh, để cho hắn không có cách nào vung xuống.

- Đường đường là Bạch gia đại thiếu lại khi dễ một nữ hài tử trói gà không chặt, thật là đem mặt mũi của Bạch gia mất hết rồi.

Thiên Phong mang theo nụ cười khinh thường nói với Bạch Quang Minh. Hắn ở một bên nhìn đã lâu rồi, nếu như nữ hài tử này cuối cùng bị phú thương nào đó mua mất, hắn tuyệt đối sẽ không đi ra can thiệp, đã là mọi người ngươi tình ta nguyện, lại không phạm pháp, cũng không liên quan đến hắn, hắn không cần thiết đại phát đồng tình mà đi trợ giúp nhân gia thay đổi vận mệnh.

Nhưng mà, bất kể là kiếp này hay kiếp trước, Thiên Phong không ưa nhất là loại ác thiếu áp bức thiếu nữ như thế này, nếu như Bạch Quang Minh nguyện ý xuất tiền chôn cấp mẫu thân của nữ hài tử này thì còn không nói, nhưng mà người này lại muốn cả chút tiền chôn cất kia đều không bỏ ra, trực tiếp muốn dẫn người đi, trong lòng không khỏi đối với Bạch Quang Minh này chán ghét tới cực điểm, cho nên mới lựa chọn đi ra ngoài ngăn lại.

Bạch Quang Minh bị ngăn cản lại, căm tức không dứt, quay đầu nhìn lại, đầu tiên là sửng sốt, sau đó là cười to nói:

Ta còn tưởng là ai, nguyên lai là 'thiên tài' lợi hại nhất của Vương Quốc chúng ta a, làm sao, chẳng lẽ Phong 'thiên tài' ngươi cũng muốn đoạt nữ nhân phải không?

Thiên Phong xem thường nói:

- Mới vừa rồi có người ra hai trăm kim tệ mua vị cô nương này, ngươi Bạch đại thiếu muốn vị cô nương này sao không xuất ra 1000 kim tệ mua đi, nếu không chẳng phải là ném đi mặt mũi Bạch gia các ngươi sao.

Bạch Quang Minh tránh ra cánh tay của Thiên Phong, khinh miệt nói:

- Phong 'phế tài", đầu ngươi có phải hay không bị lừa đá rồi, nếu như là Giang Tài ở chỗ này nói không chừng ta sẽ cho hắn mấy phần mặt mũi, nhưng mà ngươi cái phế nhân này ngay cả Võ Sĩ cũng không phải, cũng có tư cách dạy dỗ ta? Còn không cút ngay, chớ trách ta không khách khí với ngươi.

- Ta cần ngươi khách khí?.

- Được lắm , lão tử đây sẽ phế hai chân của ngươi, đánh cho tơi khi nào ngươi gọi ta hai tiếng 'gia gia' mới thôi .

- Gọi cái giờ cơ?.

Thiên Phong giả vờ hỏi.

- Gọi" gia gia".

- Ây da, cháu ngoan gọi ta có gì không.

Thiên Phong tủm tỉm đáp.

- CON..MẸ..NÓ lão tử nhất định phải giết ngươi!!....

Bạch Quang Minh mắng to, đồng thời lao lên tung đấm vào Thiên Phong.

Bạch Quang Minh mặc dù thiên tư bình thường, lại không thích luyện võ, là một tên có võ lực thấp nhất trong tam đại ác thiếu, nhưng dầy gì cũng là cấp bật Võ Đồ, hắn dĩ nhiên không đem Thiên Phong cái 'Phế tài' này để vào trong mắt, huống chi bên cạnh hắn còn có nhiều người hầu như vậy, mỗi một người đều là Võ Đồ.

- Đây là ngươi tự tìm, không trách được ta!

Thiên Phong thấp giọng hừ một tiếng, dưới chân bước ra Vô Tung Vô Ảnh, trong nháy mắt đi tới sau ót Bạch Quang Minh.

Tung một chưởng chụp được cái ót của Bạch Quang Minh.

Phản ứng của Bạch Quang Minh cũng rất nhanh, trong nháy mắt tránh thoát được đánh lén sau ót, chỉ là bả vai lại rắn chắc bị Thiên Phong đánh trúng một chưởng, để hắn hắn lảo đảo bước về phía trước vài bước, đau đớn từ bả vai truyền đến khiến cho hắn khó chịu không thôi.

- Ta nhất định ngủ mã phanh thây ngươi !

Bạch Quang Minh xoay người lại, một quyền hướng về mặt Thiên Phong đánh tới, tốc độ rất nhanh, trong nháy mắt đã đến phía trước Thiên Phong.

Chỉ là, Thiên Phong hôm nay đã không phải là Thiên Phong khi xưa, hắn đã là "võ sĩ đỉnh phong", thực lực tuy so với Võ đồ sơ giai thấp hơn một tý nhưng hắn có thể cảm nhận được thực lực của hắn và tên Quang Minh không chênh lệch bao nhiêu, hơn nữa có bộ pháp Vô Tung Vô Ảnh , tốc độ so với Bạch Quang Minh nhanh hơn không chỉ một lần.

Hắn lệch đầu ra một chút, giơ lên một tay bắt được cánh tay của Bạch Quang Minh, sau đó thân thể thuận thế rời xa, Bạch Quang Minh liền theo hắn tiến lên phía trước đánh tới, lúc này hắn lại hạ xuống đá một cược vào bắp chân của Bạch Quang Minh.

- BỐP....!

Bạch Quang Minh bay về phía sau ,tình cờ cả người ngã vào đống phân chó.

Mọi người xung quanh đều ôm bụng nhưng cố nén cười vì sợ bị trả thù.

- Thiếu gia!

Những người hầu kia lập tức kinh hô, rối rít muốn chạy tới trợ trận.

Thiên Phong bắt đầu sinh ra chiến ý, hắn vừa lúc muốn luyện năng lực phản ứng của cái thân thể này một chút, dưới chân đạp xuống Vô Tung Vô Ảnh, một quyền hướng về một tên người hầu phía trước công tới.

"Phách Băng quyền"

Người hầu kia phản ứng không kịp, bị Thiên Phong tung một quyền vào ngực, thân thể lùi lại mấy bước rồi ngã xuống.

Lúc này có hai gã người hầu đã đánh tới Thiên Phong, một người trọng quyền vung tới, một người lăng không đá tới, hai người một trên một dưới muốn đem Thiên Phong công đến ứng phó không kịp.

ThiênPhong không sợ hãi, ngược lại môi hiện lên nụ cười, dùng " Vô tung vô ảnh", đi vòng qua phía sau một người trong đó, đấm hai quyền ở phía sau lưng người nọ, ngay sau đó thân thể lăng không trở mình, đấm mấy chục quyền liên tục vào hai người bọn họ.

Trong nháy mắt hai người hầu đã bị Thiên Phong đánh cho bay ra.

Lúc này còn có ba tên người hầu cuối cùng công tới, Thiên Phong chiến ý mười phần, hóa thành từng đạo tàn ảnh, ở trước khi ba người phát ra tiến công, tùy ý xuất ra vài chiêu đem bọn họ đánh ngã.

Bạch Quang Minh ở không xa trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Thiên Phong uy phong lẫm liệt, thân thể không khỏi rùng mình một cái:

- Chẳng… Chẳng lẽ đây… Tên phế tài này lại có thể tu luyện được rồi?

Khi Thiên Phong đem người cuối cùng đánh ngã, Bạch Quang Minh không chần chờ nữa, xoay người bỏ chạy.

- Muốn chạy trốn, không có cửa đâu!

Thiên Phong hừ nhẹ một tiếng, thân thể như yến truy đuổi tới, một cước nặng nề đá vào sau lưng Bạch Quang Minh.

Bạch Quang Minh kêu thảm một tiếng, thật không may lại rơi vào đống phân chó lúc nảy.

ThiênPhong một cước dẫm vào trên mặt Bạch Quang Minh, khinh thường nói:

- Bạch đại thiếu làm sao không trốn nữa?

Thiên Phong vô cùng thích loại cảm giác giẫm lên người khác này, trong lòng hắn thề nhất định phải mau chóng đem thực lực tăng lên, chỉ cần có thực lực, có thể lần nữa quân lâm thiên hạ.

- Phong… Phong thiếu, thỉnh người bỏ qua cho ta đi, đây… Nữ nhân này ta không cần nữa được không?.

Thiên Phong đá hắn một cái nói.

Cút !, sau này gặp ta hãy tranh xa tao ra càng xa càng tốt, nếu không lần sau tao không biết chuyện gì xay ra với mầy.

- Dạ ,nhất định,.. nhất định.

Nói xong hắn liền chuồn đi.

Thiên Phong lại không để ý tới đám người Bạch Quang Minh nữa, xoay người sang chỗ khác, chỉ thấy nữ hài tử kia vẫn đứng lại ở giữa sân, tựa hồ bị tình huống vừa rồi hù dọa.

Thiên Phong đi tới trước người nàng, hai tay hắn lao nước mắt nà,sau đó lấy 200 kim tệ của hắn đưa tới trước mặt nàng nói:

- Cầm đi đi, tìm địa phương chôn cất tốt một chút cho mẹ của ngươi, kim tệ còn dư lại cũng đầy đủ cho ngươi có chút vốn làm ăn rồi.

Thiên Phong trời sinh thương hương tiếc ngọc, mới vừa rồi hắn cũng nhìn thấy dung nhan của nữ hài tử này, ngay cả hắn cũng không khỏi sợ hãi dung nhan của nữ tử này, chỉ cần hơi ăn mặc một chút, tuyệt đối so mới minh tinh kiếp trước của hắn phải đẹp hươn nhiều lắm, hơ nữa tiền cảnh khai phát càng thêm khả quan. Chỉ là cô gái này đáng thương như thế khiến cho hắn không sinh ra bất kỳ ý niệm xấu xa gì trong đầu, chỉ là ý nghĩ tinh khiết muốn giúp nàng một chút mà thôi.

Nàng kia vươn ra bàn tay nhỏ bé mềm mại, sợ hãi nhận lấy kim tệ, sau đó nặng nề quỳ ở trên mặt đất:

- Tạ ơn thiếu gia… Tạ ơn thiếu gia…

Thiên Phong âm thầm lắc đầu không nói gì , lặng lẽ rời đi.