Chương 8: Trần Tiểu Liên

P/s: Chúc mn ngày mới tốt lành,.. mn cứ nhận xét để mik khắc phục và hoàn thiện hơn,..thấy hay thì cho mik xin một like hoặc gửi đề cử vs ạ,..c ơn mn nhìu ❤❤

.....

Khi cô gái này ngẩng đầu lên, lại phát hiện Thiên Phong đã đi xa rồi.

- Ân nhân, ta nhất định sẽ tới tìm ngươi, ta đã là người của ngươi rồi.

Chiến tích của Thiên Phong ở Vương Quốc đánh một trận trong nháy mắt giống như ôn dịch lan tràn ra, hắn bây giờ là tiêu điểm của mọi người bà tán.

Bắc thành Bạch gia, Bạch Quang Minh đang quỳ gối trước mặt của phụ thân mình, không dám giơ lên cái đầu lớn lối kia.

Trung niên nam tử ở phía trước chính sảnh không giận tự uy chính là phụ thân Bạch Trù Nguyên của hắn, thực lực Sơ Kì Võ Sư, là nhi tử thứ hai của tộc trưởng Bạch gia; thanh niên ngồi ở phía dưới cùng Bạch Quang Minh có ba phần tương tự chính là đại ca Bạch Quang Hán cùng cha khác mẹ của Bạch Quang Minh, thực lực Trung kì Võ Đồ, ở trong đám người đồng đại cũng coi là hạng người thiên tư trác tuyệt rồi, tin tưởng không cần một hai năm nữa có lẽ có thểthực lực ngoại phóng, đột phá tới cường giả cấp bậc Võ Sư rồi.

Bạch Trù Nguyên nhàn nhạt hỏi:

- Ngươi xác định hôm nay đánh ngươi chính là Giang gia Giang Thiên Phong? Còn được gọi là 'phế vật' không thể luyện võ được nữa?

Bạch Quang Minh không ngừng gật đầu nói:

- Cha, hài nhi nói là sự thật, đây tuyệt đối là tên họ Giang đó, đám người đi theo con có thể vì con làm chứng.

Bạch Trù Nguyên chuyển sang nói với đại nhi tử:

- Quang Hán ngươi nhìn như thế nào?

Bạch Quang Hán nói:

- Ta cảm thấy lời của nhị đệ hẳn là thật.

- Chẳng lẽ Giang gia lấy lùi làm tiến, cố ý tung ra lời đồn nói Giang Thiên Phong không thể luyện võ nữa, cố ý tê liệt mọi người, khiến chúng ta buông tha kiêng kỵ với Giang Thiên Phong, để cho hắn có thể an tâm tu luyện?

Bạch Trù Nguyên suy đoán nói.

Bạch Quang Hán trầm ngâm một chút nói:

- Ta nghĩ chắc không phải như vậy, làm như vậy mặc dù có thể khiến cho người ta không nhìn thấy sự tồn tại của Giang Thiên Phong, nhưng mà mặt mũi của Giang gia lại bị tước mất, đây cũng là không bù đắp được cái mất.

Bạch Trù Nguyên khoát tay nói:

- Cây tốt được gió rừng thúc giục, nếu như để cho Thiên Phong cái tên này hảo hảo tu luyện, cho dù tổn thất một chút thể diện lại có gì quan trọng, vạn nhất, vạn nhất đợi Giang Thiên Phong đột phá Võ Sư giai, đến lúc đó ở Vương Quốc này lại có mấy người có thể làm gì được hắn, như thế Giang gia lại là tăng thêm một cái đại trợ lực rồi.

- Nếu không để cho hài tử lại thử hắn một lần?

Bạch Quang Hán hỏi.

- Cái này đợi ta với gia gia ngươi thương lượng một chút rồi định đoạt tiếp.

Bạch Trù Nguyên trầm ngâm nói, tiếp theo hắn đối với Bạch Quang Minh mắng:

- Phế vật, mặt mũi của Bạch gia đều bị ngươi ném hết rồi, lăn đến hậu sơn đi diện bích suy nghĩ, một tháng không được bước ra nửa bước.

Bạch Quang Minh thở phào nhẹ nhõm, nghiêm mặt nói:

- Vâng, cha.

Chỗ ở của Giang Tài .

A tam đang dùng vải trắng bọc ở sống mũi đang sinh động như thật kể cho Giang Tài chuyện của ngày hôm nay.

Sau khi nghe xong, Giang Tài nhíu mày lâm vào trầm tư, sau một lát hắn khoát tay áo để cho A tam lui xuống, tiếp theo đi ra khỏi cửa phòng.

Hắn đi tới bên Đông sương phòng, gõ cửa.

- Đi vào…

Bên trong phòng truyền đến thanh âm nhàn nhạt.

Bên trong nhà ngồi một gã trung niên nam tử mặc thanh sắc trường bào, xương trán hơi lồi, khuôn mặt gầy gò, môi đôi mắt ưng khiến người ta phát rét, cầm trong tay một quyển sách, thần tình lạnh nhạt.

- Phụ thân!

Giang Tài khom người thăm hỏi nói.

Trung niên nam tử ở trước mắt hày chính là phụ thân Giang Vô Sinh của Giang Tài, một thân tu vi Võ sư sơ cấp đỉnh phong , chỉ cần tu luyện một năm nữa tuyệt đối vó thể đột phá đến Trung kì Võ sư.

- Tài nhi có chuyện gì?

Giang Vô Sinh như trước xem sách hỏi.

- Hài nhi có việc bẩm báo!

Giang Tài nói.

- Nói nghe một chút.

Giang Vô Sinh để sách xuống, nhìn Giang Tài nói.

Tiếp theo, Giang Tài đem chuyện tình Giang Thiên Phong đánh A tam cùng A tứ, cùng với chuyện hôm nay Thiên Phong ở trong chợ đánh đoàn người Bạch Quang Minh tất cả hướng phụ thân hắn hồi báo.

Nghe xong nhi tử bẩm báo, Giang Vô Sinh chau mày một chút, sau đó phất phất tay nói:

- Được rồi, ta biết rồi, ngươi đi ra ngoài trước đi, ở trước khi gia tộc khảo nghiệm không nên tìm Giang Thiên Phong phiền toái.

Giang Tài cung kính đáp một tiếng, sau đó thối lui ra khỏi cửa phòng.

Cũng không lâu lắm, Giang Vô Sinh đi ra khỏi phòng, thân thể chợt lóe, hướng phương hướng nội viện gia tốc mà đi.

[ Đinh , chúc mừng kí chủ nhận được 500exp.

Chúc mừng kí chủ nhận được 1000 ĐHT.]

- Hầy , thưởng đợt này hơi ít.

Hắn thầm thở dài .

Đối với phản ứng của người khác Thiên Phong không hề hay biết ,hắn đi dạo xung quanh một lát thì sắc trời đã tối nên hắn quay về.

Thiên Phong đi về tới cửa phủ bỗng nhiên thấy một nữ tử đang đứng đó, không phải là nữ tử lúc nảy sao.

- Thiếu Gia..nô tỳ bái kiến thiếu gia.

Cô gái tiếng lại phía Thiên Phong quỳ xuống nói.

- Sao nàng quay trở lại rồi, mau đứng lên đi rồi nói.

Thiếu nữ này cũng rất nghe lời của Thiên Phong, đáp một tiếng "Vâng, thiếu gia", sau đó mới chậm rãi đứng lên.

- Tới, có gì vào trong nhà nói.

Trở về trong đại sảnh, Thiên Phong ngồi xuống, còn cô gái kia lại không chịu ngồi xuống, chỉ là đứng thẳng ở bên cạnh Thiên Phong.

Lúc này, Thiên Phong lên tiếng nói:

- Ngươi ngồi xuống đi.

- Nô tỳ không dám!

Cô gái kia khẽ mở miệng nói.

Thiên Phong hết chỗ nói rồi, hóa ra nữ nhân này thật đem nàng làm thành nha hoàn của hắn rồi.

- Ngươi tên là gì?

Thiên Phong biết rồi nhưng cố ý hỏi, chả lẽ không hỏi mà biết tên người ta củng kì.

- Nô tỳ Trần Tiểu Liên.

Thiếu nữ đáp.

- Tiểu Liên cô nương, lúc đó ta chỉ là không ưa Bạch Quang Minh làm việc ác, cho nên xuất thủ giáo huấn hắn một chút, cũng không phải là cố ý muốn cứu ngươi, cho nên ngươi không cần để trong lòng, chuyện ngày đó coi như xong, ngươi cũng không cần làm nô tỳ cho ta,nếu như ngươi thật muốn báo đáp ta mà nói thì sau này hai ta liền là bằng hữu, ngươi nói phải tốt hơn không?

Thiên Phong mới vừa nói xong, Trần Tiểu Liên lần nữa quỳ xuống, nàng khẽ nấc nói:

- Tiểu Liên đã sớm lập xuống trọng thệ, nếu ai giúp ta an táng mẫu thân của ta, ta liền làm nô tỳ cho hắn, nếu như thiếu gia khăng khăng không cần nô tỳ mà nói…, như vậy… Như vậy nô tỳ chỉ có lấy cái chết để báo đáp ân tình của thiếu gia.

- Ặc, ngươi cái nữ nhân này, cái gì lời thề chó má, ta không muốn ngươi làm nô tỳ của ta không phải là tốt lắm sao? Chúng ta có thể làm bằng hữu a, ngồi ngang hàng, nói chuyện phiếm,..… Hảo bằng hữu với nhau a.

Thiên Phong thật sự đối với thiếu nữ cố chấp này hết chỗ nói rồi, phải giải thích một phen.

Trần Tiểu Liên nghe xong lời của Thiên Phong, lại là không nói, chỉ là càng không ngừng khóc thương tâm.

Thiên Phong xem lại thông tin của Trần Tiểu Liên, ai ngờ độ hảo cảm lại tăng lên 100.

Thiên Phong không nhịn được nói ở trong lòng:

- Chẳng lẽ lão tử nhân phẩm đại bạo phát, tùy tiện giúp người một cái người ta lại coi trọng chính mình đến vậy, còn có thể phản đối hay sao?

Thiên Phong bèn tìm Tiểu Uyển bảo nàng sắp xếp công việc cho Trần Tiểu Liên.

Khi Thiên Phong gặp được Tiểu Liên, Thiên Phong rất ngạc nhiên khi thấy nàng đã tiến cấp lên võ sĩ trung kì, hỏi Tiểu Uyển thì nào bảo không biết chỉ biết khỉ nàng tỉnh lại đã tăng cấp....