Nữ hài tử quỳ trên mặt đất, tóc dài kia lần nữa che lại gương mặt của nàng, nàng không nhúc nhích, tựa hồ đối với giá tiền mà những phú thương này báo ra không thèm để ý chút nào.
Cuối cùng, phú thương bụng bự kia thân thể chấn động, hét lớn:
- Lão tử ra hai trăm kim tệ, nếu ai cao hơn lão tử, lão tử nhận thua.
- Oa!
Lúc này, người ở chung quanh một mảnh xôn xao.
Hai trăm kim tệ này đã đầy đủ mua rất nhiều người hầu, cũng đủ mua rất nhiều nữ nhân xinh đẹp rồi.
Không ít phú thương cũng rối rít im lặng rồi, không phải là bọn hắn không có tiền đấu giá, chỉ là cảm thấy ra hai trăm kim tệ mua một cái nha hoàn quả thật có chút không có lời rồi.
- Hắc… Không ai đấu giá với ta, ngươi chính là của ta rồi.
Phú thương bụng bự vẻ mặt tham lam nhìn nữ hài tử quỳ trên mặt đất nói.
Lúc này, đám người xuất hiện xôn xao, mọi người rối rít nhường ra một con đường.
Một gã sai vặt lớn lối đi tới trước người phú thương bụng bự kia, chỉ vào nữ hài tử quỳ trên mặt đất nói:
- Cô gái này, thiếu gia chúng ta muốn rồi, các ngươi ai cũng đừng suy nghĩ.
- Như vậy sao được, ta đã ra giá hai trăm kim tệ rồi, chẳng lẽ thiếu gia nhà ngươi ra nhiều hơn so với ta sao?
Phú thương bụng bự không nguyện ý nói.
Gã sai vặt kia hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi có biết thiếu gia nhà ta là ai không?
- Bất kể là ai, ai muốn tranh giành nữ nhân với ta sẽ phải xuất ra giá tiền cao hơn ta.
Phú thương bụng bự ở Vương Quốc cũng coi như là có chút danh khí, trừ mấy đại gia tộc ra, hắn thật đúng là không sợ hãi người nào.
- Vậy sao? Xem ra mặt mũi của Bạch gia ở Thương Chân Vương Quốc không quá hữu hiệu rồi!
Đám người lần nữa tản ra một cái đường lớn, một gã thanh niên chừng hai mươi tuổi chậm rãi đi đến, phía sau hắn còn có mấy tên người hầu tráng kiện đi theo.
Thanh niên nhân này tướng mạo hình thường, thân thể hơi gầy, sắc mặt trắng bệch mang theo bệnh hoạn, cước bộ phù phiếm, vừa nhìn liền biết là hạng người tửu sắc quá độ rồi. Hắn chính là trực hệ tử tôn Bạch Quang Minh của Bạch gia trong Tứ đại thế gia Vương Quốc, hắn ở Vương Quốc này coi như là thiếu niên hư hỏng nổi danh, luôn ỷ vào là người của Bạch gia mà khắp nơi khi nam phách nữ, cùng Giang Tài của Giang Gia, Ngô Bưu của Ngô gia tịnh xưng là Tam đại ác thiếu của Thương Chân Vương Quốc, chỉ có Lý gia ở Vương Quốc củng là một trong tứ đại gia tộc nhưng không nghe nói có ai ăn chơi tác tráng vì gia tộc này quanh năm ẩn cư , không ai rõ về họ.
Phú thương bụng bự ghé mắt nhìn lại, thần sắc biến đổi, cái trán lập tức rỉ ra mồ hôi lạnh, cung kính hướng về Bạch Quang Minh nói:
- Nguyên… Nguyên lai là Bạch đại thiếu, tiểu nhân lại thế nào dám cùng Bạch đại thiếu tranh giành nữ nhân này, tiểu nhân liền rời đi… Liền rời đi đây.
Phú thương bụng bự một bên khom người, một bên càng không ngừng lùi về phía sau.
- Hừ, muốn đi, không cho chút giáo huấn các ngươi thật đúng là không đem Bạch gia chúng ta để vào trong mắt, chặt đứt một chân của hắn.
Bạch Quang Minh hừ lạnh nói.
Phú thương bụng bự kia vừa nghe lời này, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ nói:
- Bạch đại thiếu tha mạng a… Bỏ qua cho ta đi…
Phú thương bụng bự mồ hôi rơi như mưa cầu xin tha thứ, đáng tiếc Bạch Quang Minh cũng không nhìn vào trong mắt, chỉ đem con mắt đưa đến trên người cô gái đang quỳ.
Người hầu phía sau Bạch Quang Minh đã sớm biết tính cách của thiếu gia bọn họ, bình thường mở miệng nói đánh người sẽ rất ít khi phá lệ khai ân, cho nên ba bốn người kia đem phú thương bụng bự đánh cho kêu thảm thiết không dứt.
- Răng rắc.
- A!
Phú thương bụng bự kia bị một gã người hầu trong đó cắt đứt một chân, đau đến hắn kêu thảm thiết một tiếng, đương tràng hôn mê bất tỉnh.
Đám người ở bên cạnh đã sớm chạy ra xa xa, bọn họ sợ tai bay vạ gió.
Bạch Quang Minh phân phó một tiếng:
Đem hắn ném xa một chút, đừng ở chỗ này chướng mắt.
Những người hầu kia liền đem phú thương bụng bự kia khiêng đi chỗ khác.
- Nào ,tiểu muội muội mau ngẩng đầu lên cho ca ca nhìn một cái.
Bạch Quang Minh lộ ra một bố dáng háo sắc nói.
Nữ hài tử kia sợ hãi ngẩng đầu lên, lần nữa đẩy ra mái tóc che mặt, lộ ra gương mặt kinh diễm.
- Oa! Bé ngoan vâng lời!
Bạch Quang Minh lộ ra dâm quang, xoa xoa đôi bàn tay, nước miếng đều nhanh chóng chảy ra rồi.
- Thiếu, thiếu gia nếu như ngươi chịu xuất tiền an táng mẫu thân của ta, tiểu nữ tử nguyện ý làm nô tỳ.
Nữ hài tử kia quỳ trên mặt đất cầu khẩn nói, thanh âm của nàng như khóc lóc như thút thít, thật sự khiến người ta thương tiếc.
- Đi, xúi quẩy, nương thân của nàng đều chết hết, còn chôn cất cái rắm a, tới, mau cùng đi với thiếu gia ta, chỉ cần ngươi hầu hạ được bổn thiếu gia thư thái, bổn thiếu gia mua cho ngươi đồ mới cùng châu báu trang sức.
Bạch Quang Minh nói xong, một bên muốn đưa tay kéo nữ hài tử kia đi.
Nữ hài tử ngược lại là hiếu nghĩa quật cường, tránh được Bạch Quang Minh, nói:
- Thiếu gia ngươi không muốn xuất tiền an táng mẹ ta, ta sẽ không đi theo ngươi.
- Ơ, ngươi làm dám không nghe theo, chẳng lẽ mới vừa rồi ngươi không nhìn thấy thiếu gia ta tính tình không phải là tốt như vậy đi? Ngoan ngoãn theo ta trở về, nói không chừng ta sẽ để cho ngươi làm thiếp thân nha hoàn, nếu là tiếp tục dám phản kháng, đừng trách thiếu gia ta lòng dạ độc ác rồi.
Bạch Quang Minh hai tay chống eo, khá khó chịu nói.
Nữ hài tử kia không hề nói lời nào nữa, đứng lên, nguyên nhân có thể là nàng đã quỳ quá lâu rồi, máu không lưu thông tốt cho nên lảo đảo lại quỳ xuống.
- Đúng, như thế nào mới tốt!
Bạch Quang Minh đắc ý nói.
Ai ngờ, nữ hài tử kia không nói hai lời, xoay người liền muốn rời đi.