P/s: cấp độ tùm lum mệt thật 😚, biết thế từ lv1 tới lv99 cho khỏe.Chúc mn đọc truyện vv...
- Bạch thiếu, hôm nay xin lỗi, chúng ta hẹn hôm khác vậy.
Dứt lời hắn ôm Ngô Thanh Diệp rời khỏi tửu lâu.
Bạch Quang Hán gật đầu, vẻ mặt hồi tưởng một chưởng vừa rồi của Thiên Phong, trong lòng tự hỏi nếu đổi lại là mình có thể tiếp được một chưởng đó không? Đáp án đương nhiên là không thể nào.
- Không được, người kia tuyệt đối không thể lưu!
Trên trán Bạch Quang Hán tuôn mồ hôi lạnh, cắn chặt răng xoay người chạy xuống lầu, hắn quyết định phải xử lý Thiên Phong, bằng không đợi ngày sau hắn trưởng thành nơi này sẽ là thiên hạ của Giang gia.
[Đinh, chúc mừng kí chủ nhận được 1000exp.
Chúc mừng kí chủ thăng cấp võ đồ sơ giai.
Chúc mừng kí chủ nhận được 1000 điểm HT.
Chúc mừng kí chủ nhận được 1 vé quay thương ngẫu nhiên.]
Vừa xuống tửu lâu, Thiên phong liền ói ra một ngụm máu, không còn sức lực,hắn được Tiểu Liên nâng đỡ, cơ thể không ngừng trướng đau, sắc mặt trắng bệch cực điểm, mồ hôi lạnh tuôn đầm đìa, tuy hắn lên cấp võ đồ nhưng củng không trị hết nội thương của hắn.
- Thiếu gia, ngài đừng làm tôi sợ, tôi đi tìm đại phu cho ngài!
Tiểu Liên chảy nước mắt nức nở nói.
- Không, mang ta đến khách điếm gần nhất, nhanh!
Thiên Phong hữu khí vô lực nói.
- Được, được!
Tiểu Liên đối với Thiên Phong luôn nói gì nghe nấy, không ngừng gật đầu.
Bạch Quang Hán đi xuống tửu lâu, lập tức đi về hướng Giang gia, ý đồ đợi trước khi Thiên Phong trở về nhà phải xử lý hắn. Nhưng Bạch Quang Hán không dự đoán được Thiên Phong không về nhà, làm hắn chờ đợi mãi vô ích.
Tiểu Liên đưa Thiên Phong đến khách điếm, dặn dò không cho ai đi vào quấy rầy, sau đó hỏi hệ thống.
- Hệ Thống, có đan dược chữa thương không mày.
[- Có , theo vết thương của kí chủ thì ừm..ừm....nên sài hoàng cấp trung giai trị thương đang giá 500 điểm hệ thống]
- Ặc mắc vậy mầy!....., chém tao à, thấy tao bị thương mà còn ép giá,làm người ai làm thế mày!.
[ Khụ khụ, xin lỗi hệ thống không phải người, giờ có mua hay không thì bảo,..hệ thống ta đây rất bận à nha].
- Mua, ta mua,..
Thiên Phong cắn răng đáp, thầm chửi thằng cha nào tạo ra hệ thống chó má này vậy.
Thiên Phong cầm lấy đan dược.
- Ủa , sao lại 2 viên vậy mậy.
[ Kí chủ không nói mấy viên , nên bán cho kí chủ 2 viên luôn để mai mốt sử dụng ,saothấy ta quan tâm kí chủ không!..]
- Tao cần mầy quan tâm, trả lại tao 500 điểm hệ thốngggggggggggg.
Thiên Phong khóc không ra nước mắt ,tự nhiên mất toi 500 điểm HT.
[ Không được tiền đã trao , cháo ....khụ khụ thuốc đã lấy , miễn trả , chúc kí chủ mau khổi bệnh.]
Thiên Phong càng nghe càng tức, muốn chửi nhưng mà chửi thì hắn lại bị nó phạt, đành nuốc cục tức vào bung.
Thiên Phong nuốt đang dược ngồi trên giường vận công trị thương không biết bên kia đang tìm khắp nơi để giết hắn, Thiên Phong không còn sức lực về nhà nên trọ lại khách điếm nhờ vậy hắn mới tránh được một kiếp.
…
Trong một gian phòng bình thường trong khách sạn, một thiếu nữ tú lệ đang dựa cửa nhìn chăm chú vào thiếu niên mặc trường bào màu trắng ngồi trên giường.
Sắc mặt thiếu niên kia cực kỳ tái nhợt, khóe môi còn dính vết máu đã khô cạn, hai tay đặt trước bụng đang vận chuyển pháp môn nào đó. Chỉ thấy sắc mặt hắn từ trắng biến thành hồng, lại từ hồng thành lam, cuối cùng lại trắng…cứ lặp lại không ngớt. Dần dần trên mái tóc lại bốc lên khói trắng, có vẻ vô cùng thần kỳ.
Thiếu nữ tú lệ vừa bối rối lại tò mò nhìn chằm chằm thiếu niên trên giường, nhìn thấy hiện tượng kỳ dị như vậy làm nàng vô cùng nghi hoặc, nhưng không dám phát ra nửa điểm thanh âm, tựa hồ sợ quấy nhiễu tới thiếu niên kia, mãi cho tới khi mắt nàng khép lại.
Thiên Phong vận công hấp thu đang dược suốt cả một ngày!
Khi hắn mở mắt đã là sáng sớm hôm sau.
Trải qua một đêm chữa trị, cuối cùng Thiên Phong đã khôi phục , hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của mình hơn gấp mấy lần hôm qua.
Hồi tưởng lại hôm qua hắn đem hết toàn lực sử dụng Liệt Hỏa chưởng, uy lực bá đạo hung hãn thế nào. Nhưng Thiên Phong cũng có phần nương tay, hắn không có oán niệm gì với Ngô Thanh Diệp, vạn nhất giết nàng hắn tuyệt đối phải thừa nhận lửa giận của Ngô gia, đây là chuyện mà hiện tại hắn không thể đối kháng.
Hôm qua hắn đi mua kiếm mục địch là muốn đi rèn luyện trong sơn mạch ai ngờ,.."Ây ,..." Hắn âm thầm thở dài.
Thiên Phong bước xuống giường, ngẩng đầu nhìn thấy Tiểu Liên đang ngồi tại cửa, thân thể co rụt lại run rẩy.
Thiên Phong kinh hãi lập tức đi tới, chỉ thấy sắc mặt nàng cực kỳ tái nhợt, lông mi không ngừng run rẩy lên, hai tay vòng ôm trước ngực giống như con mèo nhỏ đáng thương đang híp mắt làm người ta cảm thấy thật thương tiếc.
Thiên Phong sờ sờ lên trán của nàng, thật nóng, xem ra là phát sốt.
Thiên Phong cúi xuống đem nàng bế lên đặt lên giờng.
Tiêu Liên giống như tìm được chăn ấm, ôm chặt cổ Thiên Phong, đầu nàng vùi vào lòng hắn, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.
Trong lòng Thiên Phong không khỏi rung động, bộ ngực mềm của nha đầu này làm cho hắn sảng khoái vô cùng, thật hận không thể đem nàng hung hăng tàn phá một phen.
Song, Thiên Phong lúc nảy còn dư viên đan dược liền cho nàng uống luôn.
Đan dược hoàng phẩm trung giai, lấy đi trị sốt nếu người khác mà biết được không biết bao nhiêu người mắng hắn là phá gia chi tử.
Thiên Phong đi ra ngoài,sau đó ăn chút điểm tâm tiểu nhị mới bưng lên, thu liễm tâm thần ngồi khoanh chân vận công dưới đất .
Cùng lúc này Ngô Thanh Diệp được đại ca của nàng mang về nhà, tráng hán kia chính là Ngô Bưu, một trong tam đại ác thiếu Vương thành, “việc ác” và thái độ làm người khá bá đạo càn quấy nhưng dám làm dám nhận, so sánh với hành vi của bọn Bạch Quang Hán quang minh lỗi lạc hơn rất nhiều.
- Bưu nhi, Diệp nhi đã xảy ra chuyện gì?
Một trung niên nhân uy nghiêm chừng bốn mươi hai tuổi nhìn Ngô Bưu đang ôm Ngô Thanh Diệp vội vàng chạy vào hỏi. Người này chính là đại bá của Ngô Bưu tên Ngô Thiên Chính, là phụ thân của Ngô Thanh Diệp, tu vi võ sư trung kì .
- Đại bá, Diệp nhi không có việc gì, chỉ bị hôn mê mà thôi!
Ngô Bưu đáp.
Ngô thiên Chính nhìn thấy quần áo trên người nữ nhi có nhiều vết rách nhỏ, nháy mắt đôi mày cau lại không biết suy nghĩ chuyện gì mặt mo đỏ ửng ,quát lớn:
- Ngô Bưu, nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì?