Ngô Thanh Diệp chống nạnh tức giận nói:
- Ta không phải tiểu a đầu béo mập, ta đánh thắng ngươi, ngươi phải làm con rùa cho ta!
Thiên Phong nói:
- Nếu ta đánh thắng thì sao?
- Nếu…..nếu ngươi đánh thắng ta, sau này ta sẽ làm tân nương của ngươi!
Ngô Thanh Diệp nói.
- Ngươi rất mập, không phải loại nữ nhân mà ta thích!
Thiên Phong đả kích.
Hai người liền luận võ, lúc đó chưa có tu luyện nên chỉ dùng thân thể,cuối cùng Thiên Phong thắng . Thiên Phong bất chợt nhận ra một điều thân thể hắn lúc đó đâu có yếu kém giống như giờ chắc chắn có kẻ đứng sau giở trò.''thôi tạm gác chuyện đó qua một bên sau này đều tra. hắn nghĩ thầm.
Chuyện thời thơ ấu của thân thể này ,Thiên Phong đương nhiên không để trong lòng, nhưng Ngô Thanh Diệp vẫn nhớ kỹ việc này. Sau đó Ngô Thanh Diệp không ngừng cố gắng tu luyện, hi vọng có một ngày đánh bại Thiên Phong rửa nhục, đồng thời không ngừng hỏi thăm tin tức về Thiên Phong, mỗi lần nghe được tin nàng lại buồn, buồn là vì Thiên Phong thành phế tài không tu luyện đươc.
Cuối cùng nàng dần dần tiếp nhận sự thật Thiên Phong đã biến thành phế nhân,nàng thật sự không thể tưởng được sau tám năm nàng gặp lại hắn tại tửu lâu này, nhưng hắn còn ở chung một chỗ với một thiếu nữ xinh đẹp, không biết vì sao trong lòng nàng chợt tức giận, muốn giáo huấn Thiên Phong tiết hận.
- Uy, tiểu a đầu mập, chuyện cách nhiều năm như vậy mà ngươi còn nhớ rõ, chẳng lẽ ngươi thầm mến ta tám chín năm? Muốn ta cưới ngươi làm vợ không lẽ bản soái ca mị lực đến vậy ?
Thiên Phong giống như quên đi đau đớn bên hông, không khỏi trêu ghẹo.
- Ngươi…..hỗn đản!
Ngô Thanh Diệp giống như bị vạch trần tâm sự, gương mặt đỏ bừng như nhỏ máu, tử tiên lại quất ra ngoài.
- Tiểu cô nương không nên động một chút thì đánh người, sẽ làm tổn hại hình tượng, ngày sau sẽ không ai muốn lấy cọp mẹ như thế đâu!
-
Thiên Phong rút Cự Long kiếm quấn tới trường tiên.
Nháy mắt tử tiên như một con rắn quấn quanh Cự Long kiếm.
- Ngươi mới là cọp mẹ!
Ngô Thanh Diệp tức giận quát một tiếng, đá một cước về hướng Thiên Phong.
Ngô Thanh Diệp là võ đồ trung giai, lực lượng cùng tốc độ cực kỳ kinh người, nháy mắt đã đá tới mặt Thiên Phong.
Hoàn hảo Thiên Phong nhờ có Hệ Thống đã không còn là phế vật . Tuy rằng còn chênh lệch không nhỏ với Ngô Thanh Diệp, nhưng hắn thân pháp Vô Tung Vô Ảnh,nên không hề sợ hãi Ngô Thanh Diệp.
Chỉ thấy hắn không chút hoang mang vươn tay ngăn cản một cước của Ngô Thanh Diệp.
Tuy rằng hóa giải được chiêu thức, nhưng đáng tiếc trên lực lượng vẫn còn chênh lệch khiến Thiên Phong bị đẩy lui vài bước.
[ Đinh,Đinh phát động nhiệm vụ đánh bại Ngô Thanh Diệp bằng 1 chiêu, thành công nhận 1000exp 1000 điểm HT, 1 vé quay thưởng ngẫu nhiên , thất bại Liệt dương] Thiên Phong quá rành cái vụ liệt dương nên không so đo với nó nữa.
-Ngươi tu luyện được sao?
Ngô Thanh Diệp không nhịn được hỏi. Một cước của nàng đã dùng nửa thành lực lượng, cho dù Võ đồ sơ cấp cũng không dám chống cự, mà Thiên Phong chỉ bị chấn lui vài bước, một phế vật không khả năng có thực lực này.
- Ta mới tu luyện được? Nhưng hiện tại ta cũng đủ đối phó ngươi!
Thiên Phong cười lạnh nói. Cổ tay hắn bị chấn đến run lên, thật sự khổ sở, nhưng Thiên Phong không để lộ ra mặt, hắn là người rất sĩ diện.
- Vậy ngươi cứ thử xem, hiện tại ta báo mối thù tám năm trước, hi vọng ngươi có thể chắn được vài chiêu!
Ngô Thanh Diệp vung vẩy trường tiên nói.
- Hắc, ta chỉ cần một chiêu là đánh bại ngươi!
Thiên Phong cười khẽ nói trong lúc âm thầm tích nhiệt độ của Liệt Hỏa chưởng.
- Thối lắm, nếu ngươi dùng một chiêu có thể đánh bại ta, tùy tiện ngươi xử trí, nếu ngươi thua phải làm nô tài cho ta!
Ngô Thanh Diệp bị Thiên Phong làm tức giận đến xanh mặt.
- Tốt, một lời đã định, hi vọng ngươi đừng hối hận!
Hai mắt Thiên Phong lóe dị quang, kiên định đáp.
- Hãy bớt nói nhảm đi, muốn tới thì tới!
Ngô Thanh Diệp quát khẽ.
- Được, ta tới!
Tay Thiên Phong tích đủ lực lượng , thân thể phóng lên, tung chưởng về phía Ngô Thanh Diệp. Nhất thời sức nóng của bàn tay hướng cuốn tới, một cỗ hồng sắc sáng chói vẩy ra, đi tới đâu khiến cho không gian nơi đó gần như vặn vẹo.
- Một chiêu thật mạnh!
Bạch Quang Hán đứng một bên cảm nhận được khí tức nóng bỏng, không khỏi lui ra sau mấy bước thở dài.
- Tiểu muội cẩn thận!
Tráng hán cầm lang nha bổng hét lớn một tiếng, đồng thời tiến tới Ngô Thanh Diệp phụ giúp.
Ngô Thanh Diệp cảm nhận được một cỗ uy hiếp đến ngạt thở, sức nóng truyền tới làm người này đỏ rần.
May mắn tráng hán đúng lúc đánh thức nàng, nàng liền xuất ra một chưởng.
" Mộc Liên Thanh Vân chưởng"
Một lốc xoáy màu xanh nhạt tỏa ra sinh cơ bừng bừng phát ra từ trong tay nàng.
Chưởng đối chưởng.
- Ba!
- Ba!
..
Một thoáng va chạm, phát ra thanh âm thanh thúy.
Ánh quang rốt cục tiêu tán, hiện trường quay về bình tĩnh.
- Phốc…..
Thiên Phong lui mấy chục bước lưng đụng vào tường, ọc ra một ngụm máu nhưng cố nuốt trở vào không để lộ,quần áo te tua nhiều nơi, hiển nhiên đã bị nội thương nghiêm trọng làm hắn đau đớn khó tả, hai tay hắn vòng ra đằng sao đúc vào tay áo che dấu cánh tay đau nhứt của mình.
Ngô Thanh Diệp ở đối diện càng thêm chật vật, miệng ọc máu , quần áo bị nóng cháy nhiều nơi lộ ra da thịt mềm mại, củng may không nguy hiểm tánh mạng.
- Ah, thiếu gia không sao chứ!
Tiểu Liên nhìn thấy Thiên Phong đỡ lấy hắn hỏi, chảy nước mắt đau lòng.
- Yên tâm đi, ta không sao, chúng ta trở về!
Thiên Phong miễn cưỡng cười đáp, sau đó cố nén đau đớn đi xuống tửu lâu .
- Ta..ta thua rồi!
Ngô Thanh Diệp lẩm bẩm như mất hồn. Xem ra một chiêu vừa rồi đả kích nàng quá lớn, sau đó hai mắt nàng chợt tối sầm hôn mê bất tỉnh.
Tráng hán lập tức đỡ lấy nàng, nhìn Bạch Quang Hán nói:
- Bạch thiếu, hôm nay xin lỗi, chúng ta hẹn lại hôm khác vậy!.