Chương 12: Tiểu Nương Tử

- Ta muốn vị trí này, để cho bọn họ rời đi.

Tiểu nhị lập tức khom người nói:

- Vâng, Ngô tiểu thư, ta đây liền để cho bọn họ rời đi.

Tiểu nhị đi tới trước mặt Thiên Phong nói:

- Hai vị không có ý tứ, các ngươi có thể hay không đi giá sang một bàn khác, vị trí của các ngươi bị Ngô tiểu thư đặt rồi.

Thiên Phong khó chịu nói:

- Tại sao chúng ta phải rời đi, chẳng lẽ tửu lâu của các ngươi liền đối với khách nhân như thế này sao?

- Thiếu gia ngươi nhưng có thể thấy rõ ràng, nàng là tiểu thư của Ngô gia, ngươi trêu chọc nàng cũng không có quả ngon để ăn.

Tiểu nhị giải thích nói.

Ở Vương Quốc, ai dám không cho các đại thiếu gia mặt mũi, thiếu nữ ở trước mắt này chính là cháu gái Ngô Thanh Diệp của Ngô gia tộc trưởng, nàng vô cùng được lão gia tử sủng ái, tuổi còn trẻ cũng đã là trung cấp Võ Đồ rồi, thiên tư như vậy ở Vương Quốc cũng là ít có.

- Ngô gia thì như thế nào, ta còn là người của Giang gia đây, ngươi mau tránh ra cho ta, chớ làm phiền bản thiếu gia ăn cơm.

Thiên Phong mới không để ý tới những thứ này, đối với loại yêu cầu vô lý mất mặt này hắn kiên quyết sẽ không đồng ý.

- Ngươi…

Tiểu nhị còn muốn nói cái gì, đã bị người cắt đứt.

- Đây không phải là Gianh gia Giang Thiên Phong sao? Không nghĩ tới hôm nay người của các đại thế gia chúng ta đều ở nơi này, đúng lúc chúng ta cùng nói chuyện một chút.

Lúc này, tên nam tử tương tự Bạch Quang Minh kia nói. Hắn chính là đại ca Bạch Quang Hán của Bạch Quang Minh.

- Ngươi là người nào a, đừng ở chỗ này mò mẫm lôi kéo quan hệ, ta không nhận ra ngươi, đừng ở chỗ này làm ầm bản thiếu gia uống rượu, nơi này còn nhiều vị trí, muốn dùng bữa thì ngồi vào bàn khác đi.

Thiên Phong không nhịn được nói. Ăn một chút đồ lại có những con ruồi này tới làm phiền, thật là đáng ghét.

Thiên Phong vừa mới dứt lời, sắc mặt của Bạch Quang Hán liền đen lại, một bộ muốn phát tác.

Lúc này thiếu nữ hồng sắc y kia hỏi:

- Ngươi chính là Giang Thiên Phong?

- Chính là bản soái ca, vị mỹ nữ kia xưng hô như thế nào, thoạt nhìn có chút quen mắt a?

Thiên Phong uống một ngụm rượu nhẹ nhàng ứng đối nói. Thiên Phong kiếp trước chính là một cái thằng Fa chưa nếm mùi gái, vừa thấy được nữ nhân xinh đẹp liền không nhịn được miệng hoa lên.

- Hừ, đương nhiên nhìn quen mắt rồi, chúng ta nhưng là đã gặp mặt.

Thiếu nữ kia hừ lạnh nói.

Thiên Phong đánh giá thiếu nữ này nói:

- Giống như chúng ta chưa đụng chạm gì mà, cần gì phải đen mặt lên nhìn như vậy?

- Ta và ngươi liền đã có đụng chạm.

Thiếu nữ kia nói một câu, tử tiên trong tay run lên, nhất thời giống như linh xà đánh tới Thiên Phong.

- Ta dựa vào, ngươi cô nàng muốn mưu sát à...

Thiên Phong quát to một tiếng, thân thể từ chỗ ngồi bắn ra.

- Ba!

Nhất thời chỗ ngồi của Thiên Phong bị tử tiên đánh cho chia năm xẻ bảy.

- Thiếu gia!

Tiểu Liên ở một bên lo lắng kêu lên.

Thiên Phong cả ngươi hạ xuống bàn cơm, hướng về thiếu nữ kia quát lên:

- Này, ngươi cái nữ nhân này động kinh à, cho dù ta không nhường vị trí cho ngươi cũng không cần phải la đánh kêu giết a, động kinh thì ở nhà đống cửa mà xả,.

- Ngươi mới bị động kinh, cả nhà ngươi đều bị động kinh!

Thiếu nữ kia mắng một câu, tử tiên lại một lần nữa hướng bên hông Thiên Phong quét tới, tốc độ so với mới vừa rồi nhanh hơn vài phần.

Song, thiếu nữ này chỉ lo muốn tìm xui xẻo cho Thiên Phong, hoàn toàn đã quên ở bên cạnh còn có người.

Thế nhưng mà Thiên Phong không quên, nếu như hắn né tránh một roi này mà nói, như vậy trước hết nhất định sẽ đánh trúng người Tiểu Liên, nếu như không tránh ra, lại là không tốt chống đỡ.

- Con mẹ nó, cái nữ nhân điên này!

Thiên Phong mắng to một câu, xoay người lại ôm Tiểu Liên trong lòng, chịu đựng một roi.

Ba!

Nhất thời bên hông Thiên Phong bị da tróc thịt bong, một miệng vết thương thật dài xé rách, máu tươi không ngừng rỉ ra.

Tê!

Thiên Phong không nhịn được hít sâu một hơi lạnh, một roi này bị quất thật là đau .

Ngô Thanh Diệp không tiếp tục công kích, sắc mặt tựa hồ có chút khó xem.

- Giang thiếu gia đúng là người thương hương tiếc ngọc, cho dù làm mình bị thương cũng không muốn để tỳ nữ bị thương, thật sự làm cho người bội phục!

Bạch Quang Hán đứng một bên bỏ đá xuống giếng châm chọc nói.

Tráng hán cầm lang nha bổng không nói gì, chỉ thật hứng thú nhìn Thiên Phong.

- Thiếu gia, ngài……..ngài chảy thật nhiều máu!

Sắc mặt Tiểu Liên trắng bệch, đôi mắt đẹp đỏ hồng nhìn vết thương bên hông Thiên Phong, trong lòng nàng tự trách vạn phần, bởi vì thiếu gia muốn cứu nàng nên mới bị thương.

- Ta không sao, ngươi tránh xa một chút!

Thiên Phong đẩy Tiểu Liên ra xa, sau đó xé một mảnh vải áo băng bó miệng vết thương kia, tiếp theo ngẩng lên nhìn Ngô Thanh Diệp nói:

- Hôm nay không cho ta một câu trả lời thỏa đáng, ngươi đừng mong rời khỏi nơi này!

Mẹ nó, nữ nhân xinh đẹp thì thế nào, nếu như là nữ nhân độc địa rắn rết, hắn cũng đánh không tha.

- Chẳng lẽ ngươi không nhớ rõ chuyện 8 năm trước hay sao?

Ngô Thanh Diệp bĩu môi nói.

- Chuyện gì 8 năm trước?

Thiên Phong tìm tòi trong trí nhớ của thân thể này một chút, sau đó lại nhìn tướng mạo Ngô Thanh Diệp, đột nhiên cùng một thân ảnh trong trí nhớ trùng điệp cùng nhau.

- Ngươi..ngươi chính là tiểu a đầu vừa béo vừa mập vừa lùn kia sao?

Thiên Phong mở to mắt hỏi.

Thiên Phong vừa nói ra lời kia, sắc mặt Ngô Thanh Diệp lập tức đỏ bừng, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu, nàng giậm chân oán trách:

- Ngươi..ngươi mới là tiểu a đầu béo mập lùn!

Tám năm trước Thiên Phong cùng Ngô Thanh Diệp chỉ mới tám ,chín tuổi.

Lúc ấy Ngô Thanh Diệp đi theo gia gia của nàng đến Giang gia làm khách. Ngô Thanh Diệp được gia gia nàng gọi đi chơi cùng nhi đồng của Giang gia, khi đó nàng mập mạp rất khả ái, chơi thân thiết với nhóm nhi đồng của Giang gia, chỉ riêng Thiên Phong đứng ở một bên, không để ý tới nàng.

Nàng tức giận nói với Thiên Phong:

- Tại sao ngươikhông chơi với ta!

Thiên Phong cười khinh thường:

- Tiểu a đầu béo mập,tại sau ta phải chơi với ngươi nếu ngươi đánh thắng được ta thì ta sẽ suy nghĩ lại chơi với ngươi!