Chương 11: Người Quen

- Hoàng cấp trung giai Thanh Vũ kiếm, trọng lượng 10 cân, giá bán 150 kim tệ.

- Hoàng cấp Trung giai Quỹ Quỷ đao, trọng lượng 30 cân, giá bán 380 kim tệ.

- Hoàng cấp cao giai Thạch Đảm thương, trọng lượng 20 cân, giá bán 1200 kim tệ.

- Hoàng cấp cao giai Đoạt Hồn đao, trọng lượng 55 cân, giá bán 1500 kim tệ.

Thiên Phong mở ta mắt nhìn những vũ khí này, thoạt nhìn đều vô cùng bất phàm, đáng tiếc chính mình ngay cả một cái cũng mua không nổi, không khỏi lắc đầu.

Lão giả kia căng thẳng, chẳng lẽ thiếu gia này một cái đều nhìn không thuận mắt.

- Thiếu gia, khu Đông Vương Quốc liền kể ra là binh khí của ta tốt nhất, những thứ này là do luyện khí đại sư Tân lão nổi danh nhất trong thành chúng ta luyện chế, ta nơi này chính là chỉ định điểm tiêu thụ duy nhất, nếu như ở chỗ của ta không tì được binh khí thích hợp, ngươi đến chỗ khác càng không có rồi.

Lão giả kia sợ mất đi một đại cố khách như vậy, hướng về phía Thiên Phong tự thổi phồng nói.

Bất quá, hắn nói cũng là lời thật, Tân lão là Huyền cấp sơ giai luyện khí đại sư duy nhất của Vương thành, ở đây cũng chỉ có hắn một người có thể luyện thành hoàng giai cao cấp binh khí.

- Ta biết rõ những lời ngươi nói, chỉ là… Ta muốn tìm một thanh huyền binh, không biết quý điếm có hay không?

Thiên Phong cố tình đáng tiếc nói.

- Huyền binh… Đây… Bổn điếm không có, phải biết rằng Tân lão cả đời cũng chỉ là mới chế tạo qua bốn kiện huyền binh, phân biệt bị Giang, Bạch và Ngô ba nhà đoạt được, mà một cái khác thì được Tân lão xem như tác phẩm đắc ý nhất để bảo tồn, đó là cực kỳ trân quý, ta xem thiếu gia ngươi cũng đừng hi vọng rồi.

Lão giả thật là uyển chuyển luyến tiếc nói.

- Đã như vậy,ta đây liền tùy tiện ở bên ngoài chọn một kiện đi, dù sao cũng chỉ là dùng để đốn củi.

Thiên Phong rất tùy ý nói.

Lời này khiến cho lão giả thành thực bị kinh hãi:

- Thiếu gia là công tử nhà ai, lại muốn mua một thanh huyền binh đốn củi, chỉ sợ các đại tộc trưởng nghe được đều muốn hộc máu a.

Thiên Phong ra đến bên ngoài cửa hàng, chọn lấy thanh Hoàng giai trung cấp Cự Long kiếm kia.

- Khụ khụ, Tiểu Liên, ngươi trước cho ta mượn , ta dùng không bao lâu nhất định trả lại cho ngươi.

Thiên Phong hạ giọng hướng về phía Tiểu Liên nói.

Lúc trước, Thiên Phong nhưng là lấy toàn bộ số tiền cướp được từ hai tên nô tài toàn bộ đưa cho Tiểu Liên dùng để chôn cất mẫu thân. Sau khi Tiểu Liên làm xong việc còn dưa lại 190 kim tệ, nàng vốn là đưa cho Thiên Phong nhưng mà hắn lại như thế nào không biết xấu hổ lấy tiền của nàng, cho nên liền cự tuyệt.

Hiện tại bởi vì cần mua binh khí, phải hướng Tiểu Liên mượn tạm rồi, điều này khiến cho Thiên Phong cực rất không có ý tứ.

Tiểu Liên âm thầm buồn cười, nhưng lại không cảm thấy có cái gì không ổn, trong lòng nàng cho là số tiền này vốn là của thiếu gia, hiện tại thiếu gia cần tiền, đây là rất bình thường.

Tiểu Liên trả tiền, Thiên Phong cầm cự kiếm, mà lão giả kia tặng kèm một cái vỏ kiếm cho Thiên Phong, coi như là mua một tặng một.

- Tiểu Liên, mới vừa rồi cám ơn ngươi, ta rất nhanh liền có thể đem tiền trả lại cho ngươi rồi.

Thiên Phong lần nữa cường điệu nói. Hắn cho tới bây giờ không có thói quen hướng nữ nhân vay tiền,tuy là nữ nhân của hắn nhưng đây còn là lần đầu tiên, ngượng ngùng đến chết rồi.

Tiểu Liên không ngừng khoát tay nói.

- Không, không cần cảm ơn, đây là nên làm đấy.

- Không được, đã nói trả lại cho ngươi liền trả lại cho ngươi, đi, ta tặng ngươi một phần lễ vật coi như để cám ơn.

Thiên Phong vuốt mũi của Tiểu Liên một cái, dẫn đầu đi trước.

Tiểu Liên nhìn bóng lưng tiêu sái của Thiên Phong, lại đưa tay sờ sờ mũi của mình, cười thầm một tiếng, rất nhanh liền đuổi theo.

Thiên Phong đi tới tiệm thợ may vì Tiểu Liên đặt lại ba bộ xiêm y, dùng chất lượng tốt chỉ là xài năm cái kim tệ, hơn nữa chỉ cần chờ thêm hai canh giờ là có thể lấy về rồi, hiệu suất cực cao.

Thiên Phong giao tiền cọc, mang theo Tiểu Liên chuẩn bị đi tửu lưu ăn uống một bữa, cả ngày ăn ở nhà cũng không phải là một chuyện thích thú, thỉnh thoảng đi ra bên ngoài ăn một chút phong vị đặc sắc cũng không tồi.

Vị Hương cư là tửu lâu nổi danh nhất Vuong Quốc, nơi này không chỉ là tửu lâu lớn nhất toàn thành, đồng thời cũng là tưu lâu tiêu phí nhiều tiền nhất, có thể ra vào nơi này đều là tượng trưng cho thân phận.

Thiên Phong mang theo Tiểu Liên nghênh ngang đi vào.

Sự xuất hiện của hai người nhất thời hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

- Di, đây không phải là Giang gia 'phế tài' sao? Hắn lại xuất hiện ở chỗ này.

Một gã thiếu gia của tiểu gia tộc hướng về hảo hữu ở bên cạnh nói.

Hảo hữu kia cũng là thiếu gia của một cái tiểu gia tộc, hắn làm một cái động tác đừng lên tiếng nói:

- Nhỏ giọng một chút, đừng để cho hắn nghe được.

- Sợ cái gì, hắn chỉ là một cái phế tài của Giang gia, cho dù là đắc tội hắn, Giang gia cũng sẽ không ra mặt.

Thiếu gia lúc đầu nói chuyện nói.

Hảo hữu kia của hắn hạ giọng nói:

- Chẳng lẽ ngươi không biết mấy ngày trước, Bạch gia Bạch Quang Minh thiếu gia bị Giang Thiên Phong đánh sao?

- Cái gì, Bạch đại thiếu mặc dù là đứng cuối tam đại ác thiếu, nhưng mà thực lực cũng không yếu a, chẳng lẽ tên phế tài này lại có thể trọng tu linh lực rồi.

- Chỉ sợ là như vậy, ngày đó nhưng là có rất nhiều người nhìn thấy Thiên Phong đem đoàn người Bạch Quang Minh đánh thảm.

Thiên Phong không có để ý tới những thực khách mang theo ánh mắt khác thường kia, mang theo Tiểu Liên lên lầu hai, sau đó tìm một cái vị trí một bên ngồi xuống.

Tiểu Liên là lần đầu tiên đến nơi sang trọng như vậy, mang theo ý tứ sợ hãi cầm lấy chéo áo của Thiên Phong đi theo lên.

- Buông lỏng một chút, tất cả mọi người đều là người, bọn họ ăn không được ngươi, chỉ bất quá nơi này tiêu phí cao một chút, không có gì đặc biệt hơn người.

Thiên Phong hướng về phía Tiểu Liên an ủi.

Tiểu Liên nhìn thấy ánh mắt khích lệ của Thiên Phong, nặng nề gật đầu, lúc này mới buông lỏng tâm thái.

Thiên Phong phân phó bồi bàn đưa lên ba món ăn, lại gọi một bầu rượu, đơn giản mấy thứ như vậy liền tốn của Thiên Phong năm cái kim tệ, đây cũng là tương đương với một tháng chi tiêu của bình dân rồi. Bất quá Thiên Phong cũng không đau lòng, dù sao hắn rất nhanh có thể kiêm được một đống tiền, mấy kim tệ này quả thật không coi vào đâu.

Thiên Phong mới uống hai ngụm rượu, hơi ăn chút thức ăn, lầu dưới liền truyền đến thanh âm xôn xao.

Rất nhanh, một trận tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến.

Chỉ có ba người đi lên, hai nam một nữ.

Hấp dẫn người ta nhất chính là nữ hài tử đi ở chính giữa, tầm khoảng 17 tuổi, dung nhan rực rỡ bức nhân không thua gì Tiểu Liên, chỉ là ít vài phần rung động lòng người chi ý của Tiểu Liên, nhưng nhiều thêm vài phần lãnh ngạo cự người ngoài ngàn dặm, một thân xiêm y hỏa hồng đặc biệt chói mắt, nơi cổ áo có đính viền vàng lộ ra vẻ cực kỳ huyễn lệ cao quý, một đôi tay mềm mại trắng noãn như thông dịu dàng nắm một cái tử sắc trường tiên (roi dài màu tím), bộ bộ sinh liên (từng bước như hoa sen nở), dáng vẻ động lòng người.

Một gã nam tử ở bên phải nữ hài tử này lớn lên cực kỳ cường tráng, khiến cho người ta có một loại cảm giác khôi ngô khó lay chuyển, hai tay hắn để trần lộ ra hai cánh tay tráng kiện, gân xanh kia hiện ra dữ dội giống như từng con mãng xà hẹp dài dữ tợn, cực kỳ dọa người, trong tay còn đang nắm Lang Nha bổng, từng căn gai nhọn khổng lồ khiến người ta phát rét.

Ở bên trái nữ hài tử là một gã nam tử có ba phần tương tự với Bạch Quang Minh, bộ dáng của hắn không phải là rất xuất chúng, nhưng một thân y phục tinh tế lại đem hắn làm nổi bật lên quý khí bức người hết sức, một đôi ánh mắt như độc xà khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, trong tay hắn nắm một thanh kiếm mảnh lóe lên tinh quang, hiển nhiên là một thanh kiếm khí cực kỳ bất phàm.

" Tên: Ngô Thanh Diệp

Tuổi :17

Cấp bật : Võ đồ trung kì

Độ hảo cảm: 80,.."

Thiên Phong mới gặp nữ hài tử kia lại là có một cảm giác đã từng quen biết, bất quá ấn tượng cũng không phải là rất sâu, cho nên chỉ là liếc mắt phiết qua một cái rồi lại uống rượu.

Nữ hài tử kia nhìn bốn phía chung quanh, tựa hồ đang tìm vị trí, bỗng nhiên hướng bên phía Thiên Phong nhìn lại, sau đó chỉ vào vị trí ở chỗ Thiên Phong, đối với tiểu nhị nói:

- Ta muốn vị trí này, để cho bọn họ rời đi.....