P/s : Mik sẽ hạn chế main dựa dẫm vào hệ thống quá nhiều,...
........
Trời đã sáng, Thiên Phong tỉnh lại, lập tức phát hiện Tiểu Liên đã sớm chuẩn bị nước rửa mặt đứng chờ ở một bên.
- Tiểu Liên, ngươi thức dậy thật sớm, cực khổ ngươi.
Thiên Phong nói xong, một bên cầm khăn lông lên rửa mặt.
Tiểu Liên cười nở rộ động lòng người nói:
- Nô tỳ hầu hạ thiếu gia là thiên kinh địa nghĩa, không có gì mà khổ cực cả.
Thiên Phong vừa lúc nhìn thấy nụ cười này của nàng, nhớ lại chuyện tối hôm qua , mặt không khỏi có chút đỏ !
Thiên Phong đổi lại một bộ trường bào trắng noãn, tóc dài do Tiểu Liên chảy chuốc, cắt tỉa cực kỳ có hình, hợp mới khuôn mặt tuấn tú, lại có mấy phần phong thái mỹ thiếu niên nhẹ nhàng.
- Tiểu Liên, ta hôm nay đi chợ, có muốn cùng đi hay không?
Thiên Phong trưng cầu ý kiến hỏi.
Tiểu Liên nhẹ giọng nói:
- Nô tỳ nghe thiếu gia!
- Đều theo như ngươi nói, sau này không cho phép lại nói hai chữ 'nô tỳ', nếu không ta không thể để cho ngươi hầu hạ nữa rồi.
Thiên Phong nghiêm mặt nói.
- Nô… Tiểu Liên biết rồi.
Đôi mắt Trần Tiểu Liên khẽ hồng, nắm chéo áo có chút ủy khuất nói.
Trong lòng Thiên Phong mềm nhũn, vuốt ve một chút khuôn mặt xinh đẹp của Tiểu Liên nói:
- Sau này biết điều nghe lời một chút, ngươi phải nhớ kỹ sau này ngươi là người của Giang gia chúng ta, không phải là một nô tỳ, nha hoàn,mà là nữ nhân của ta, ngươi phải ưỡn ngực làm người có biết không?
Trần Tiểu Liên chớp chớp lông mi thật dài, trên mặt đỏ rừng tực rất là khả ái, nàng cảm thụ được vuốt ve ôn nhu của Thiên Phong, phảng phất cả trái tim đều bị Thiên Phong làm tan ra, lúc này thấp giọng đáp:
- Ta nghe thiếu gia, sau này ta chỉ hầu hạ thiếu gia .
- Ừ, đây là được rồi, đi theo ta đến chợ đi.
Thiên Phong gật đầu nói. Hắn nói như vậy là vì tạo lòng tự tin cho Tiểu Liên, khiến cho nàng sau này có được cuộc sống kiên cường độc lập.
Sau một khắc hai người từ trong nhà đi ra, lần nữa đến chợ của Vương Quốc.
- Tiểu Liên, ngươi biết có cửa hàng vũ khí nào không?
Thiên Phong mua vũ khí là chuẩn bị vào sơn mạch rèn luyện ,vì không dám sử dụng binh khí của hắn, binh khí huyền cấp ở đây Vương Quốc này củng thuộc dạng quý hiếm ,hắn không muốn gây sự chú ý cho nhiều người.
Thiên Phong quay đầu hướng Tiểu Liên ở một bên nói.
Tiểu Liên cũng không biết mới vừa rồi đang suy nghĩ gì, ngẩn người liền nói:
- Thiếu gia ngươi, ngươi hỏi ta cái gì?
- Ngươi biết ở đâu có bán vũ khí không?
Thiên Phong lần nữa lặp lại nói.
- Ta biết ở phía đông có một nhà.
Tiểu Liên đáp.
- Tốt, mang ta đi qua.
nói.
Sau khi đi một lát, hai người liền tới một gian cửa hàng ở nơi cửa treo binh khí đủ loại kiểu dáng.
Thiên Phong đánh giá một chút, cất bước đi vào.
- Hai vị, nếu muốn binh khí vừa tay nào mời tùy tiện nhìn một chút.
Một lão giả tuổi gần năm mươi tiến lên đón nói.
Thiên Phong hướng lão nhân kia gật đầu, sau đó trực tiếp đi tới chỗ để các loại kiếm khí.
Những kiếm khí này tạo hình đều có chút đặc biệt, chỉ là lại khuyết thiếu một loại linh khí hấp dẫn người, nhìn một cái liền biết chẳng qua là phàm binh phổ thông rồi.
Bất quá muốn ở loại địa phương này tìm một thanh binh khí tốt lại là rất không dễ dàng.
Thiên Phong cầm lấy một thanh cự kiếm đánh giá một chút, bề ngoài của thanh kiếm này chế tạo đến cực kỳ đại khí, cuối kiếm là đầu rồng, thân kiếm khắc mấy đạo linh văn, hẳn là một thanh kiếm không tệ.
- Thiếu gia, ánh mắt của ngươi thật tốt, thanh này là Hoàng phẩm trung cấp Cự Long kiếm, là dùng huyền thiết hiếm thấy chế tạo, trọng lượng 48 cân, coi như là Khuyên Tê thú nhị giai đều đả thương được.
Lão giả kia lập tức giới thiệu nói.
Nhị giai Khuyên Tê thú là một loại linh thú có phòng ngự cực mạnh, vũ khí bình thường không thể đả thương được da thịt.
- Thanh kiếm này bao nhiêu tiền?
Thiên Phong hỏi.
- Chỉ cần bảy mươi kim tệ, nếu như thiếu gia quả thật cần mà nói, sáu mươi tám kim tệ ta liền để ngươi mang đi.
Lão giả rất biết nói chuyện.
- 68 kim tệ?
Thiên Phong vừa nghe được lời này lập tức trừng mắt. Bây giờ bất quá hắn chỉ có 30 cái kim tệ mà thôi, song một thanh Hoàng giai trung cấp vũ khí lại đắt như vậy, chỗ của hắn còn chưa thể mua được.
- Ta lại nhìn xem còn có binh khí khác nào tốt hơn một chút.
Thiên Phong tự nhiên không thể lộ ra bộ dạng nghèo rớt mồng tơi, hắn vốn là một người sĩ diện, lúc này cố làm ra vẻ nói.
Lão giả hai mắt tỏa sáng, sau đó cười đối với Thiên Phong nói:
- Bổn điếm còn có cao cấp binh khí ở hậu viện, mời thiếu gia dời bước.
Thiên Phong cùng Tiểu Liên đi theo lão giả tới hậu viện cửa hàng, sau đó đi vào một căn phòng, sau khi đi vào, binh khí khiến cho người ta hoa cả mắt bày ra trước mắt.
- Nơi này đều là Hoàng giai Trung phẩm binh khí trở lên, thiếu gia ngươi tùy ý xem một chút, có thể hài lòng hay không.
Lão giả giới thiệu nói.
Thiên Phong bắt đầu đánh giá nơi này, kiếm, đao, thương, … Những binh khí này không tệ, nhìn một chút giá tiền niêm yết ở trên, giá thấp nhất cư nhiên đều trên một trăm kim tệ, đắt tiền nhất lại cao gần năm nghìn kim tệ. Trong lòng hắn không khỏi thầm than thì ra là chính mình thật đúng là một tên nghèo rớt mồng tơi.