Ầm ầm
Chưởng ra 2 chưởng. Là tên quỉ tu ra tay trước.
Người thanh niên nhanh nhạy né tránh.
Thiên nhìn phía sau 2 cây bạch đàn nhẹ nhàng gãy chẳng khác gì hai cây tăm, rồi nhìn nhìn lại áo của mình một chút
Bị rách.
Hiển nhiên, chỉ cần chậm một chút, số phận của anh sẽ là cái cây kia.
Thiên lẩm bẩm:" Không hổ là quỉ tu, ra tay thật hiểm độc."
Có thể nói, vừa vào cuộc đã rơi xuống hạ phong, cao thấp phân rõ ràng!
Thiên hít sâu một hơi, vận động linh khí, trên tay người thanh niên xuất hiện hình dạng một cung tiễn, nhắm thẳng tên quỉ tu mà đến.
Phốc. " Không trúng"
"Thủy phong địa linh căn? Là một cái thiên tài" Khúc Thanh Thanh lại nói tiếp" Hẳn là nên dùng roi a"
Khúc Thanh Thanh nói không sai, bất kể là điều động linh khí, chiêu thức, né tránh... tên quỉ tu kia là một tay già đời, không biết trải qua bao nhiêu lần sinh tử.
Đồng dạng linh khí 5 tầng, dù cho có quen thuộc đến cái kia ' tiễn vũ kĩ' gì đó đến đâu, cũng phải đổi. Tên Thiên kia nên dùng những chiêu thức công kích diện rộng, ít ra có thể tổn thương hắn một chút, nếu không, sẽ tự hao tổn linh khí mà bại. Bại, đồng nghĩa với mất mạng!
Quả nhiên, sau một hồi so chiêu, Thiên đã có dấu hiệu đuối sức, mặt mày tái xanh, sắp cầm cự không nổi.
Như đọc được suy nghĩ Khúc Thanh Thanh, người thanh niên đối cô gái hô lớn: "Thủy, quẳng Linh Lung roi cho anh"
Bắt được Linh Lung roi, nhanh chóng nuốt vào một viên đan dược, lại thêm Phong Linh căn, tốc độ của tên Thiên nhanh gấp bội. Thủy biết tình thế, cũng nhanh chóng gia nhập cuộc chiến.
"Hoả cầu"
"Phong Bạo"
Ầm ầm
"Phốc"
Tuy không bị nội thương nghiêm trọng gì nhưng tên quỉ tu kia nhìn qua vô cùng chật vật, máu me bê bết, quần áo rách tươm. Hắn khẽ cười:" Kiệt kiệt kiệt, là ta đánh giá hơi thấp các ngươi, nhưng đến đây thôi, kết thúc rồi"
Nói xong, tên quỉ tu kia biến mất không còn tăm hơi
"Thủy, coi chừng"
Thiên cảm nhận được cái gì, nhanh chóng kéo tay Thủy
Ầm
Chỗ đứng khi nãy đã lũng thành hố sâu nửa mét.
"Kiệt kiệt kiệt, không thấy ta, xem các ngươi làm sao đánh"
" Xem ra, ta cần bắt cái này linh hồn trước để điều dưỡng mới được"
" Mười ba" Khúc Thanh Thanh đang rất vui vẻ bắt nhái nghe thấy tên quỉ tu nói vậy, phủi phủi tay đứng dậy, mặt dáo dát nhìn:" Biến mất sao... không ngờ hắn ta còn có chiêu này, chết tiệt"
Khúc Thanh Thanh nhắm mắt lại một chút. Cặp mắt đen đã biến thành tím, dưới ánh trăng càng thêm yêu dị:"Linh nhãn!"
Thật ra, Khúc Thanh Thanh cũng không muốn gia nhập vòng chiến, nhưng tên quỉ tu kia là đánh chủ ý lên đầu cô a, không phản công hắn thì thật xin lỗi." Tìm được rồi"
Thần thức Kim Đan Kỳ lập tức thả ra, bao trùm tên quỉ tu.
Thời gian cuộc đấu đã được tính tới bằng giây nông nỗi...
1 giây, 2 giây
Phốc"
Tên quỉ tu kia hiện ra, quì xuống một gối, phun ra một ngụm máu tươi, mặt mày tái nhợt ngạc nhiên nhìn về phía Khúc Thanh Thanh. Ai cũng không ngờ, cái này ' nhỏ yếu' cô bé, lại là người xoay chuyển cách cục cuộc đấu dễ dàng như vậy dễ dàng đến nỗi chỉ cần 2 giây.
Tên quỉ tu kia hét lên:
" Làm sao có khả năng, chẳng phải cô không có linh khí dao động sao? Cô...che dấu tu vi!"
Khúc Thanh Thanh thật sự không có tu vi, là một người bình bình thường, chỉ là người bình thường này tinh thần lực có chút lớn: thần thức Kim Đan kì!
Tinh thần lực, là nơi nguy hiểm nhất, đồng dạng là nơi tấn công hiệu quả nhất. Nói như vậy cũng không quá. Chỉ cần tìm được một cái này đó võ kĩ tinh thần công kích, có thể vượt cấp chiến đấu cũng không nói chơi. Điều kiện tiên quyết cũng là phải tu thêm tinh thần lực. Kiếp trước, ở ' Long Bảng' đệ nhị danh, đánh Khúc Thanh Thanh cái này đệ tam đến ' chết đi sống lại' cũng là chủ tu tinh thần lực người.
Khúc Thanh Thanh dĩ nhiên không có tu cái gì tinh thần lực. Nhưng từ Trúc Cơ kì lên Kim Đan có một lần thuế biến, trong đó có cả thuế biến về tinh thần lực, kể cả chất lượng hay số lượng đều tăng lên gấp bội, tạo thành thần thức Kim Đan Kì, đối phó với những cái ' bình thường' người như vậy là rất dễ dàng.
Khúc Thanh Thanh cũng không có giải thích cho 3 người nghe. Này là bí mật, bí mật a, chút nữa cô còn phải trang bức u! Cứ hiểu lầm là tốt!
Hai người Thiên và Thủy dưới áp lực Kim Đan Kì sắc mặt tái nhợt, nhưng thấy được tên quỉ tu kia bị thương cũng lộ ra thần sắc mừng rỡ. Tất nhiên, đó là do Khúc Thanh Thanh không nhắm đến 2 người.
Khúc Thanh Thanh không để ý 2 người kia, ánh mắt tràn đầy uy nghiêm nhìn về phía tên quỉ tu đang còn không ngừng run rẩy, lời nói không dung từ chối
" Nếu muôn sống nói, nhận ta làm chủ!"
Tên quỉ tu kia cứ chưa kịp trả lời, Thủy đã nhao nhao lên: " Không thể, là chúng ta đuổi bắt hắn một tháng, sao có thể nhận ngươi làm chủ, hắn ta chính là quỉ tu, cần đưa về tổng bộ để xử lí"
Khúc Thanh Thanh mang theo thiếu kiên nhẫn:" Hắn là ta chiến lợi phẩm, cô có ý kiến, hử?"
Nói xong, trên người Khúc Thanh Thanh bộc phát ra mãnh liệt sát khí, Thủy run rẩy lùi về sau một bước, nhưng vẫn ngoan cố: " Nếu không nhờ lúc đầu có chúng ta tiêu hao hắn, cô làm sao đả thương hắn được?"
Khúc Thanh Thanh như nghe chuyện cười:" Không được? Ngu ngốc"
Thủy bỗng sắc mặt hoảng hốt, té xuống đất.
Thiên thấy không ổn, lên tiếng kêu:"Thủy!"
Thủy khó khăn phun ra vài chữ:"Cô...cô muốn gì thì làm... làm đi. Ta... từ bỏ"
Nói xong, Thủy thở một hơi nhẹ nhõm. Lúc nãy, Khúc Thanh Thanh chỉ là cho cô ta thấy chút ' máu thịt thây khô' mà thôi.
Thiên rất thông minh, hiểu được Khúc Thanh Thanh lời nói. Trong cuộc chiến Khúc Thanh Thanh vốn không cần bọn họ. 2 giây đã có thể giải quyết được người. Dù không có họ tiêu hao tên kia quỉ tu một chút thì là mấy giây: 3 giây, 4 giây, hay... vẫn như cũ 2 giây. Cường giả như vậy, chỉ nên kết giao, tốt nhất không nên đắc tội.
Tên kia quỉ tu vẫn im lặng không nói lời nào. Khúc Thanh Thanh nhìn hắn:"Giả chết?" Nói xong Khúc Thanh Thanh đến bên cạnh tên kia quỉ tu không sức chống cự, giật mạnh trường bào của hắn
"Hít...hà"
Là tiếng 2 người hít ngụm khí lạnh
Nhìn vào vết thương sâu hoắm đang còn rỉ máu, như muốn lấy đi nửa phần bụng của tên kia, Khúc Thanh Thanh mặt không đổi sắc, nhàn nhạt nói:" Hắn ta vốn là một cái Trúc Cơ kì, bí thương nên mới rơi xuống Luyện khí 5 tầng. Ngươi nghĩ, với các ngươi thực lực, đi theo 1 cái Trúc Cơ quỉ tu một tháng mà không chết?" Hiển nhiên, đây là vạch trần lời nói dối.
" Không có khả năng!" Thủy nhìn cô tràn đầy không tin tưởng và ghen ghét.
Đúng. Là ghen ghét. Từ nhỏ, cô đã biết đến tu luyện, còn là tu luyện thiên tài, 18 tuổi đã có luyện khí 4 tầng. Thủy tự mình đề cao ánh mắt mà xem mọi người là 'phàm nhân'
Nhưng từ khi thấy khuôn mặt như tinh linh của Khúc Thanh Thanh, cô bắt đầu ghen ghét, khó chịu. Một người phàm nhân, là không nên có dung mạo đẹp hơn cô đẹp đến xuất sắc như vậy. Nhưng có đẹp thì thế nào, cô ta cũng không biết được chân trời của tu luyện, của có thực lực. Thủy lập tức tìm lại sự ưu việt cho mình mà ' hảo tâm' nhắc nhở Khúc Thanh Thanh, giảm bớt khó chịu trong lòng.
Bây giờ, đùng một cái, cái kia sự ưu việt của cô bị phá vỡ rồi. Trẻ hơn cô, đẹp hơn cô, không những vậy mà còn có thể đánh thắng tên quỉ tu, làm một cái đã từng Trúc Cơ kì nhận chủ... Kể cả người ông Thủy sùng bái, cũng mới chỉ là Luyện khí viên mãn
Thủy không cam tâm! Đến bây giờ cô ta vẫn nghĩ, Khúc Thanh Thanh là có pháp bảo gì đó, vừa lúc áp chế tên quỉ tu, không phải Khúc Thanh Thanh thực lực... Thủy nhìn về phía Khúc Thanh Thanh ánh mắt ám trầm.
Khúc Thanh Thanh nhìn thấy tất cả, nhưng cô cũng không để ý, tiếp tục công việc
" Ta hỏi cuối, ngươi có nhận ta làm chủ hay không? Ta đếm 3 tiếng
Một...hai..."
" Ta đồng y
Tên kia quỉ tu cười khổ, hắn hối hận lúc nãy vốn có cơ hội thắng, lại đánh chủ ý lên người Khúc Thanh Thanh. Nhưng hắn không biết, vì cái nhận chủ này, mà cuộc đời hắn từ đây thay đổi!
" Ta nên làm thế nào?"
Khúc Thanh Thanh cười cười, ngược lại là rất an phận a, cô học hắn giọng điệu:"Rất tốt, mau đưa linh hồn cho ta"
Tên quỉ tu mở lớn mắt nhìn cô một chút, khoé miệng giật giật, lòng thì lại nhẹ xuống, dù sao cô một cái chủ tử hài hước cũng đã là không tồi.
Khúc Thanh Thanh ha ha cười:" Chỉ cần dựa vài giọt máu cho ta là được"
Lập xong huyết khế, Thập Tam cảm nhận đuợc trong đầu nhiều thêm cái đồ vật. Là một cái hình tròn phức tạp màu đỏ. Đây chính là Huyết khế phù!
Khúc Thanh Thanh nghiêm túc nhìn tên kia quỉ tu, giọng điệu trang trọng:"Hôm nay, ta vừa vặn bắt được 13 con nhái, lại có duyên chủ tớ với ngươi, từ nay ngươi chính là ~ Thập Tâm"
"Khục..khặc khặc"
Tên quỉ tu cố nén ho:" Tạ.. tạ chủ nhân"
Nga, từ nay là Thập Tam rồi.
Thập Tam khoé miệng giật lợi hại trong lòng lại phun tào " Tuy Thập Tam gì đó nghe rất êm tai nhưng cũng đừng tùy tiện lấy cớ có được không!!!"
" Được rồi, bổn chủ nhân có thể không có cái gì quà gặp mặt, nhưng năng lực chữa thường cho ngươi, vẫn là có."
Nói xong, từ lòng bàn tay Khúc Thanh Thanh lơ lửng một giọt nước xanh, là Sinh Mệnh thủy!
Thập Tam cảm nhận được sinh mệnh chi lực nồng nặc tự giọt nước, biết đây không phải phàm vật, kích động vạn phần:"Tạ chủ nhân" trong mắt là nhiều một phần ngạc nhiên.
Khúc Thanh Thanh từ trước đến nay vô cùng hào phóng, đối với người của mình không keo kiệt. Huống chi, Sinh Mênh Thủy trong không gian còn rất nhiều. Cái này một giọt với cô chả khác nào chín trâu mất sợi lông. Khúc Thanh Thanh cũng không có sợ Thập Tam phản bội. Đây là tử huyết khế. Chỉ cần Thập Tam làm ra hành động gì khác thường, Khúc Thanh Thanh có thể dùng huyết khế chấn nát hắn linh hồn.
" Thập Tam, nếu ngươi có chuyện tìm ta, cứ thông qua huyết khế nói là được. Ngươi cứ tu luyện như bình thường, có việc cần, ta sẽ gọi ngươi."
Khúc Thanh Thanh định xoay người rời đi thì bất ngờ, Thiên lại lên tiếng
" Tiền bối, xin dừng bước, ta có thể nói chuyện với tiền bối một lúc không?"