Chương 7: Tâm ma

Trong đầu Khúc Thanh Thanh, cứ tua đi tua lại vài màn như vậy. Khúc Thanh Thanh biết, nếu vẫn cứ tự gạt mình, cô sẽ không thoát ra được vòng lặp vô hạn này.

Cái này đã trở thành tâm ma của cô.

Đã không quên được,... vậy thì dứt khoát nhớ lại hết đi. Dù sao vậy cũng rất tốt. Thù hận Khúc Thanh Thanh dành cho hắn là thật, tình cảm Khúc Thanh Thanh dành hắn cũng không phải giả. Tuy cô không may mắn... nhưng tình yêu của cô cũng rất đẹp mà, không phải sao?

Mục đích của cuộc sống Khúc Thanh Thanh theo đuổi chẳng phải hướng đến hạnh phúc sao.

Hạnh phúc, không chỉ có tình yêu, còn có sở thích, công việc,... nhiều chuyện khác nữa. Ông trời cho Khúc Thanh Thanh một lần sống lại, cô phải tận dụng tốt: trở về tu chân giới, cứu bằng hữu thậm chí là...hồi sinh ca ca, không thể ngồi đây mãi được. Dù sao, đây cũng chỉ là một lần thất tình mà thôi...

Nghĩ thông suốt mọi việc, Khúc Thanh Thanh cảm thấy cả người nhẹ hẳn. Linh hồn cô như được tẩm bổ. Thật thoải mái!

Nguyên Anh trong không gian sinh mệnh vòng đang bằng tốc độ mắt thường mà lớn lên.

0.3 m, 0.4m, 0.45m...

Tốc độ thả chậm lại, nhưng chưa dừng ở đó! 0.46, 0.47, 0.48,...

0.5m! Kim Đan Kỳ!

Tuy chỉ là thần thức trở lại Kim Đan Kỳ, nhưng Khúc Thanh Thanh có thể làm một số việc thuận lợi hơn, khà khà, giống như bây giờ...

Khúc Thanh Thanh quay đầu lại: một thân ảnh mặc áo choàng đen, thấy không rõ mặt nhưng từ hình dáng có thể thấy được là nam nhân. Đôi tay trắng bệch quỉ dị lộ ra các khớp xương đang đứng nhìn cô

Khúc Thanh Thanh cười lạnh một chút: " Ha ha, bà đây đang thất tình cần tìm kẻ phát tiết một chút, không ngờ lại có người tự mình dâng đến cửa."

Ở tu chân giới kiếp trước, ngoài tu luyện bằng linh khí, còn có một số do linh căn hoặc tư chất thấp mà tu luyện bằng con đường ' tà đạo'. Đó gọi là các ma tu, quỉ tu. Không ngờ, ở đây Khúc Thanh Thanh lại gặp được một cái.

Quỉ tu có chút dị ứng với ánh mặt trời, nên ra ngoài kiếm ăn vào ban đêm, mà con mồi, là những linh hồn tươi trẻ hoặc yếu ớt như... cô chẳng hạn.

Tiếng nói khàn khàn, mang theo âm vang quỉ dị làm không khí ở đây chợt lạnh một chút

" Cô bé, không cần phản kháng vô ích, mau đưa linh hồn cho ta, cô sẽ không phải đau khổ nữa"

Khúc Thanh Thanh không nói gì, nhìn sang hướng bên phải

" Có người" vả lại không phải người bình thường.

Tên quỉ tu kia nhìn thấy cô không sợ mình mà còn nhìn sang chỗ khác, hơi hơi nghi hoặc nhưng cũng không suy nghĩ nhiều

" Cô bé, mau chóng đưa linh hồn cho ta"

Khúc Thanh Thanh liếc hắn một cái:"Nói nhảm thật nhiều" trong lòng lại là nghĩ thầm :" Quỷ tu đều là bị ngu à, cho dù cô muốn cũng không biết nên đưa linh hồn cho hắn thế nào, hắn còn đứng đó không động thủ"

"Cô... Hử, thì ra là có viện binh, hèn gì bình tĩnh như vậy, nhưng không sao, đến bao nhiêu, ta giết bấy nhiêu"

Dĩ nhiên tên quỉ tu kia hiểu lầm cô, nhưng Khúc Thanh Thanh cũng không định giải thích cái gì.

Hắn ta nói không sai, hai người kia thật không phải đối thủ của hắn. Nhưng trên đời, không có gì là tuyệt đối, mà Khúc Thanh Thanh chính là ngoại lệ! Thần thức Kim Đan Kỳ cũng không phải để 'chưng'

Một giọng nữ vang lên

" Anh Thiên, xem kìa, là quỉ tu"

Bước ra có 2 người. Người nam nhân khoảng 25 tuổi, có dáng dấp ôn hòa, thư sinh, bước đi phía sau cô gái. Cô gái khoảng 18 tuổi, nét mặt thanh tú, cũng là một cái mỹ nhân.

Người thanh niên hơi nhíu mày, xem ra rất không vừa ý với hành vi ' bứt dây động rừng' của cô gái.

2 người, không, là 1 người một quỉ rất ăn ý mà đứng xem 2 anh em kia.

" Thiên ca a, anh không cần lo lắng, anh lợi hại như vậy, hắn ta chắc chắn sẽ không thoát được, với lại..."

Vừa nói, cô vừa lấy ra một dây roi màu bạc, dài khoảng 2 mét " Có Linh Lung roi của ông đưa, bắt hắn càng không cần phiền đến anh"

Khúc Thanh Thanh mân mê môi, cười nhạt một tiếng:" Pháp khí sao? Là đồ tốt a"

Nếu là kiếp trước, cái này roi chắc không vào mắt được Khúc Thanh Thanh, nhưng ở Địa cầu, là thật sự quí, chưa nói tới cần một Luyện khí sư, kiếm được tài liệu luyện đã là một vấn đề.

"Thủy, lui lại, người kia không đơn giản"

Nói xong, Thiên cảnh giác nhìn tên quỉ tu.

Tuy Thiên cảm nhận đuợc hắn cũng là Luyện khí tầng 5, đồng dạng anh, nhưng lại luôn có dự cảm không lành. Vốn định chờ thời cơ nhưng không ngờ Thủy lại xung động như vậy.

Thủy vốn là một thiên tài nhưng do có ông là phó hội trưởng nên cũng không cần ra ngoài rèn luyện, vì vậy không biết bên ngoài nguy hiểm, chỉ cần ' sơ sẩy' một chút là mất mạng. Thiên cũng không tiện nói gì, ai bảo ông của Thủy là một cường giả luyện khí viên mãn cơ chứ.

Còn về Khúc Thanh Thanh, tất nhiên là bị bỏ quên. Trên người cô không có chút linh khí dao động nào, trong còn mềm yếu như vậy a. Khúc Thanh Thanh đưa tay lên, bóp bóp cánh tay phải của mình.

Đau. Trên cánh tay trắng như tuyết là vết bầm tím dữ tợn, có thể mơ hồ thấy 5 dấu tay. Là Tiêu Dật Thần động thủ khi nãy.

Đến đây, Khúc Thanh Thanh lại cười khổ, cô quên một chuyện quan trọng: không biết anh ta có phải là Tiêu Dật Thần kiếp trước không, hình như trông hắn thật là không biết cô. Khúc Thanh Thanh cũng không trách hắn. Dù là ai vô duyên vô cớ bị tát cũng sẽ rất tức giận...

Mặc kệ người đó có phải hay không, nhưng tâm ma của Khúc Thanh Thanh là tồn tại, giải quyết sớm được một chút là nhờ anh ta.

Bên kia, cô gái nghe thấy tiếng cười khẽ của cô, quay đầu lại nhìn Khúc Thanh Thanh, không biết khó chịu cái gì, cau có lên tiếng: " Cô nhóc, còn không mau chạy chỗ khác, lát nữa chúng tôi còn phải phân tâm bảo vệ cô."

Cô nhóc? Khúc Thanh Thanh nhìn cô ta, rồi lại nhìn chính mình. Ha ha, từ trên xuống, không chút nào vướng bận. Khúc Thanh Thanh đưa ra kết luận: phát dục rất tốt, nhưng ngực to lại não tàn, cô mới không cần đâu.

Khúc Thanh Thanh nhún nhún vai, lui lại phía sau 1 bước, tỏ vẻ cứ tự nhiên. Cô đang lắng nghe tiếng nhái kêu gọi bạn, mà với một kẻ đang khổ sở vì tình thì... Khúc Thanh Thanh nghĩ mình muốn ăn nhái xào lá cách. Thật sự! Từ sáng đến giờ cô chưa ăn cái gì.

" Hừ, tôi đã nhắc nhở, nếu có đánh trúng cô, bị thương cũng đừng trách chúng ta" Giọng nói mang vẻ sung sướng khi người khác gặp họa

"Thôi đủ!"

Tiếng nói của tên quỉ tu vang lên kèm theo cái quỉ dị cười:" Kiệt kiệt kiệt, đêm nay, ai cũng thoát không được."