Tiêu Dật Thần, đệ nhất thiên tài tu chân giới, còn được biết đến là...
Khúc Thanh Thanh vị hôn phu!
Tiêu Dật Thần nhìn ánh mắt của người xung quanh, hơi hơi nhíu nhíu mày
" Thần ca, xem ra mệnh đào hoa của anh lại tới"
Âm thanh trêu tức của mỹ nhân vang lên, Tiêu Dật Thần liếc cô ta một cái, quay đầu đối Khúc Thanh Thanh, cười nhạo: " Còn diễn được như vậy, nếu tôi là một người mất kí ức, tôi cũng tin tưởng tôi thật phụ bạc cô. Được rồi, chiêu này đối với tôi vô dụng"
Trên mặt nam nhân thoáng chốc biến lạnh lùng, giọng nói trầm thấp như tử thần địa ngục: "Là ai phái cô tới"
Khúc Thanh Thanh không nói gì, cô từ từ ngẩng đầu lên, chưa kịp suy nghĩ cái gì, cô bỗng thấy mắt ươn ướt. Trên khuôn mặt trong sáng kia trượt xuống hai hàng nước mắt. Một giọt, hai giọt, ba giọt... Từng giọt không khống chế được, cứ thi nhau mà chảy xuống.
Giờ đây, Khúc Thanh Thanh như một thiên sứ bị đày xuống địa ngục. Khung cảnh tuyệt mĩ mà thê lương khiến người ta không kìm được mà si mê, kể cả Tiêu Dật Thần... Không ai chú ý tới, bả vai Khúc Thanh Thanh hơi run rẩy một chút. Cô, đang rất không bình tĩnh.
Tiêu Dật Thần hít 1 hơi: " Tôi hỏi cô lần nữa là ai phái.."
"Chát"
Mọi người sửng sốt, kể cả Khúc Thanh Thanh cũng sửng sốt, con ngươi tràn ngập hận thù của Khúc Thanh Thanh bị cái tát này làm cho bừng tỉnh.
Còn về Tiêu Dật Thần, anh ta cũng điên lên rồi, làm thiếu gia Tiêu gia, từ khi quản lý bao nhiêu sản nghiệp, trừ ra người nhà, còn chưa có ai dám to tiếng với hắn. Bị một nữ nhân tát vào mặt giữa phố, có nghĩ cũng chưa từng nghĩ. Tiêu Dật Thần lạnh lùng bắt chặt cánh tay Khúc Thanh Thanh, đã bị bàn tay như nhỏ yếu ấy vặn một cái
Crắc
Hiển nhiên, Tiêu Dật Thần không đi khám cũng biết tay đã bị cô ta vặn gẫy
Tiêu Dật Thần hơi bất ngờ nhìn Khúc Thanh Thanh, là thiên tài, anh đã đến luyện khí 7 tầng. Tuy có một phần là không đề phòng, nhưng cô gái này có thể phản công thật là ngoài dự đoán. Trong đầu Tiêu Dật Thần hiện lên vài chữ: " Cô gái này không đơn giản"
Trong đầu Tiêu Dật Thần nghĩ gì đó, Khúc Thanh Thanh không biết. Cô đẩy anh ta ra, nhanh chóng chạy đi. Khúc Thanh Thanh hơi rối, cô nên tìm một chỗ để bình tĩnh lại cái đã.
Một người nam nhân trong đám người đi đến phía Tiêu Dật Thần: "Thiếu chủ"
Tiêu Dật Thần khoát khoát tay:" Không cần, còn nữa,... Điều tra lai lịch của cô ta"
Mỹ nhân thấy vậy, bất mãn kéo tay anh một cái, trong mắt lại là như có như không ý cười: " Thần ca, anh thích cô ta"
Tiêu Dật Thần đè nén trong lòng cái gì đó cảm xúc đang muốn bùng phát, lắc đầu
"Không, chỉ là... là thú vị một chút"
Nói xong, anh hơi sủng nịch xoa đầu mỹ nhân
"Bảo bối, anh sẽ không bỏ rơi em, đừng lo"
Không biết nghĩ cái gì, Tiêu Dật Thần nhìn theo bóng dáng Khúc Thanh Thanh, khoé miệng nhếch lên một chút.
--------------------
Ánh sáng chiếu lên màu nước tĩnh lặng một màu bạc. Thiếu nữ ngồi bên hồ nước, tiếng gió thổi qua các nhành cây tạo thành nhiều nhạc điệu khác nhau. Lại thổi qua mái tóc dài ngang lưng làm tóc cô hơi rối một chút
Cô ngửa mặt nhìn trăng, ánh trăng đánh lên khuôn mặt cô cái bóng cao gầy của cánh mũi cùng hàng lông mi dài. Hồ nước rừng cây, thiếu nữ, ánh trăng, tạo nên bức tranh huyền diệu, nên thơ, yên bình...
Tâm trạng của Khúc Thanh Thanh lại không bình yên như vậy...
Khúc Thanh Thanh đã ngồi đây 5 tiếng đồng hồ, rất ít khi cô không khống chế được mình, lần này cũng là.
Khi nhìn thấy hắn, cô không hiểu cái đau từ đâu tới. Cô chạy đi, chỉ là... là không muốn gặp lại hắn, cũng không muốn thấy hắn nhìn cô như vậy...
Ha ha, Khúc Thanh Thanh ơi Khúc Thanh Thanh, mày gặp cái'tra' thì cũng thôi, còn nhớ mãi người ta không quên, dùng bộ dáng đáng thương như thế đứng trước mặt hắn
Là tự gạt người gạt mình, cô vốn không thể quên được...
Từng màn kí ức hiện lên trong đầu
" Thần, Thần.."
" Đúng, tôi đã có vị hôn thê từ nhỏ, vả lại, không phải cô ấy, tôi không cưới"
Tiếng nói nam nhân trầm thấp ấm áp, Khúc Thanh Thanh lại cảm thấy hơi lạnh người. Lúc đó, Khúc Thanh Thanh ngu ngốc nghĩ, chỉ cần có thể đi bên anh ấy là được. Đến khi...
" Khúc Thanh Thanh, cô còn đợi hắn đến cứu cô, cô không tự hỏi tại sao chúng tôi biết Luân Hồi Bàn nằm trong tay cô. Cô nghĩ ngoài cô, còn ai biết được chuyện này?"
Ha ha ha ha ha
Một tràng cười xung quanh, Khúc Thanh Thanh nhìn vào cái kia ánh mắt, cảm thấy thở không nổi. Gương mặt, gương mặt mà cô ỷ lại, tin tưởng đang hướng đến cô...
Cười!
Cười vui vẻ như vậy!
Cười chân thành như thế!
Hi vọng sao, chắc chắn có hiểu lầm gì?
Lầm cái rắm, cả mạng cũng sắp mất rồi!
Là ảo giác sao?
" Hắn không phải đến cứu ta"
Khúc Thanh Thanh tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Bùm.