"Ông chủ, tôi chọn kiểu tóc này."
"Ông chủ..."
Thấy không ai trả lời, Khúc Thanh Thanh nghi hoặc nhìn lên thì thấy chủ tiệm mang theo ánh mắt nghiên cứu nhìn cô
" Có chuyện gì sao?"
"Tôi không thấy cháu trên báo..."
"Báo?"
"Ừ! Thiếu nữ được UNESCO công nhận có mái tóc dài nhất"
Khúc Thanh Thanh:"..."
" Chú có thể chụp với cháu tấm hình không?"
"Không được" Khúc Thanh Thanh không muốn nổi tiếng, càng không muốn tìm phiền toái.
5' sau
" Cháu vẫn muốn cắt, không suy nghĩ lại?"
Khúc Thanh Thanh"..."
---------------------
Một nhà hàng nổi tiếng đối diện tiệm cắt tóc.
"Thần ca, ca để Lục Vũ đi như vậy sao?"
"A, một Lục gia mà thôi, không thể gây nên sóng gió gì. Ở A quốc này, chỉ có tên họ Trần kia, chúng ta mới phải cẩn thận."
"Trần Minh An? Thế so với tên đại thiếu của Khúc gia thì sao?"
Tiếng nói kiều mị của nữ nhân lại vang lên
" 2 người họ không thể so sánh. Nếu Trần Minh An làm việc nhiều một tâm cơ cẩn trọng, thì Khúc Thanh Sơn lại là dứt khoát bá đạo
Sở dĩ như vậy vì có Khúc gia quái vật khổng lồ chống đỡ cho hắn. 2 người này đều biết vận dụng sở trường của mình"
Lúc này, chỉ còn nghe tiếng cười lanh lảnh của nữ nhân
" Thần ca a, vậy đổi lại ngươi với 2 bọn họ, sẽ thắng sao? Thật thú vị một là sói, một hổ, một đại bàng"
Người thanh niên cười khẽ" chưa xác định, đến lúc cuối cùng,con mồi về tay ai thì chưa biết"
Tuy câu trả lời không chắc chắn, nhưng cỗ tự tin trong mắt người thanh niên mới xem là đáp án
---------------------
"Tóc cháu thật đẹp, cháu để từ năm mấy tuổi thế"
Khúc Thanh Thanh:
" Lúc đẻ, 17 năm" nếu tôi nói mới cách vài tiếng thì ông cũng không tin- khúc Thanh Thanh thầm nghĩ
"Ừ,con chú cũng mười bảy tuổi đấy.."
Ông ta nói gì đó, Khúc Thanh Thanh cũng không biết, trong tai cô nghe là
"Hừ, nữ nhân ngu ngốc, dù có tóc dài thì thế nào, xấu xí"
5' sau
"Cháu à, chú biết tại sao cháu kien quyết cắt tóc rồi, cháu định thi hoa hậu trường học à!"
"Hừ, nữ nhân ngu ngốc, đẹp thì thế nào, vô dụng."
5' sau
" Cháu à, móng tay cháu có thể dùng giết gà đấy, hữu dụng nha"
"Hừ, nữ nhân ngu ngốc, giết gà thì thế nào, đáng ghét"
Khúc Thanh Thanh giật giật khóe miệng, cô cũng không có thù giết cha đoạt vợ với nó đi, cái này cũng chửi được.
Là một vị khách không mời.
Chỉ thấy trước mắt Khúc Thanh Thanh, một đứa bé chừng 5-6 tuổi, phấn điêu ngọc trác, 2 mắt to tròn, cái miệng nhỏ nhắn, chu choa... đáng yêu biết bao nhiêu a... Thằng nhãi, nếu là không có bộ này túi da, bà đây cho mày chầu trời.
Khúc Thanh Thanh đang hung ác nghĩ thì thấy tiểu ' tiện' đồng một bộ rầu rĩ không vui, cái miệng nhỏ nhắn đô đô lẹp bẹp
"Vợ chưa cưới tại sao có thể theo nữ nhân ngu ngốc này mà không để ý đến ta a"
Khúc Thanh Thanh cười cười, thì thào với nó: "vợ chưa cưới à"
"Ừm, là Sinh Mệnh muội muội...A cô có thể nghe thấy ta!"
Khúc Thanh Thanh nghe thấy cái gì? Sinh Mệnh... Sinh Mệnh Vòng! Thằng nhãi này vậy mà có liên quan đến Sinh Mệnh Vòng!
Khúc Thanh Thanh híp mắt nhìn nó
"Đúng vậy, không chỉ nghe thấy, nhìn được... mà còn" một tay Khúc Thanh Thanh vươn tới vai của nó, chụp một cái " Bắt được ngươi"
Đứa bé hơi sững sốt một chút, cười một tiếng:" Bắt ta? Nữ nhân ngu ngốc cô nghĩ mình được sao?"
Vừa nói xong, Khúc Thanh Thanh cảm thấy bàn tay mình như cầm khoảng không. Biến mất rồi...
Không sai, là tan biến, không để lại cái gì vết tích!
Khúc Thanh Thanh chợt quay đầu, nhìn một vệt sáng bên kia đường, thầm nói " Nhanh thật" cũng lao ra khỏi cửa tiệm.
Ông chủ kia nhìn cô chạy đi, một bộ bừng tỉnh:" Thì ra đến từ viện tâm thần"
1 2 3
Đếm 3 tiếng, Khúc Thanh Thanh đã ở bên kia đường- một thuật pháp mà thôi
1 người 1 vệt sáng rượt đuổi trên đường, nhưng người qua đường chỉ thấy 1 thiếu nữ đẹp như minh tinh đang hớt ha hớt hải chạy nhanh
"Ầm"
"Xin lỗi, nhường đường, chuyện gấp"
Lúc này, Khúc Thanh Thanh bỗng va chạm vào lồng ngực của nam nhân. Hơi thở trầm thấp cùng lồng ngực ấm áp của hắn khiến cô thất thần. Cái này cảm giác quen thuộc....
" Dựa đủ rồi sao"
Tiếng nói đồng dạng trầm thấp
Khúc Thanh Thanh biết mình thất thố, lùi về sau một bước.
Do bộ 3 này quá đặc biệt nên nhanh chóng thu hút tầm mắt của người qua đường.
Mỹ nhân mặt mày như hoạ, dáng người uyển chuyển, linh động như nước, chỗ lồi cần lòi, chỗ lõm cần lõm. Cô ta mặc một bộ váy tím 2 dây dài đến mắt cá chân làm lộ ra 2 cánh tay trắng như tuyết. Thế mà cánh tay mượt mà ấy lại đang quấn lấy eo của một nam nhân.
Nam nhân dang người đỉnh bạc, bộ âu phục được dắt trên tay, mặc một thân sơ mi trắng.
Nam nhân để hở một nút áo, lộ ra xương quai xanh tinh xảo
Nam nhân khuôn mặt lập thể, mang nét thanh tú đậm chất châu á
Nam nhân...
Khúc Thanh Thanh không còn để ý này đó, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ kia trong gang tấc, Khúc Thanh Thanh thất thanh hô lên: "Tiêu Dật Thần".