Xuống lầu, Khúc Thanh Thanh đi thẳng vào phòng bếp. " Thím 7, có đồ ăn không a?"
" Dạ, tiểu th....aaaaaa"
Loảng xoảng
Thím 7 nhìn cô rớt nắp xoang, tay run run hét lớn. Khúc Thanh Thanh đang suy nghĩ xảy ra chuyện gì thì nghe 2 tiếng bước chân đi tới.
" Cô...Trần Thanh Thanh! Cô lại bày ra trò gì!"
Bây giờ, Khúc Thanh Thanh mới đánh giá lại chính mình: tóc dài tới chân, vì tạp chất, người cô như trét bùn, móng tay dài ra thêm vài cm. Haida, cứ xem như ' tác dụng phụ' của Sinh Mệnh thủy đi
Khúc Thanh Thanh nhìn trước mắt 2 người. Trần Minh Ngọc và Lục Yên, cũng chính là mẹ ' chính qui' và em gái cô. Lục Yên còn là dì của Lục Tuấn, nguyên chủ thích người. Trần gia, Lục gia, địa vị ngang ngửa nhau, vừa là địch vừa là bạn. Nói như vậy bởi vì còn có một Trương gia, tạo nên' thế chân vạc' thời đại mới, kìm giữ lẫn nhau.
Khúc Thanh Thanh nhớ lại, Lục Yên cũng không phải Lục gia dòng chính người, gả đến đây cũng xem như là món vật hiệp nghị giữa 2 nhà mà thôi, nhưng lại không ít làm khó dễ nguyên chủ. Ha ha, vậy đừng có chọc giận cô à nha.
Đây là khoảnh khắc bà đây kĩ thuật diễn bùng nổ u!
Khúc Thanh Thanh thọt tay vào túi áo, híp mắt cười cười nhìn 2 người này. Trần Minh Ngọc thấy ánh mắt cô, không hiểu sao rùng mình một chút.
Là ảo giác sao? Tất nhiên không phải, ai nha lỡ sợ hù chạy muội muội, Khúc Thanh Thanh thu lại nội tâm làm nghề hưng phấn a.
Lục Yên lại không biết chuyện đó, bắt đầu lên tiếng khinh miệt:" Trần Thanh Thanh à, nghe nói cô đeo bám Lục Tuấn không buông, đến nỗi hại tự mình nhập viện a. Quả thật là rất giống mẹ cô, bám dai như đỉa. Cô định sẽ sinh ra một đứa con hoang mới vừa lòng sao?"
Nói xong, Lục Yên đắc ý chờ đợi bộ dáng đau khổ của Khúc Thanh Thanh. Quả nhiên, Khúc Thanh Thanh cúi đầu, 'run rẫy' kìm nén đau khổ, hơi lí nhí nói nhỏ. "Dì Lục, con có thích Lục Vũ, nhưng con cũng không có muốn anh ấy đáp lại, con..."
" Dừng, Trần Thanh Thanh, tôi cũng không muốn nghe cô nói nhảm, cô tưởng cô là ai cũng muốn đáp lên Lục gia, Trần gia tiểu thư?"
Đúng. Cô là ai a. Ở bên ngoài, nguyên chủ mang danh tiểu thư Trần gia, nhưng ở nhà, thân phận của cô ngay cả... người hầu còn không bằng. Ít nhất, người hầu không có chịu cảm giác bị ' người thân' của mình miệt thị từ nhỏ tới lớn.
Trong lòng nghĩ vậy, nhưng bên ngoài, Khúc Thanh Thanh một bộ hoảng hốt, sợ đến tái nhợt, muốn nói gì đó nhưng không được, cắn cắn môi, chọc người thương tiếc.
Lục Yên hôm nay cảm thấy Trần Thanh Thanh rất khác biệt. Khác ở đâu cũng không rõ, nhưng lúc trước cô mắng, cái này Trần Thanh Thanh là hèn nhát, mà không phải bộ dạng... đáng yêu? Nhớ đến cái gì, Lục Yên như chịu không nổi, thô bạo nắm lấy tóc cô: " đây là cái gì?"
Con... Con ở lớp tham gia diễn kịch, vai... một ác ma."
Lục Yên khinh miệt cười " Hừ, hồ li tinh! Cô xem cô bây giờ bộ dáng, y như con mẹ cô vậy. Tôi thấy cô không cần đi học nữa, dứt khoát đương kĩ nữ dám chừng để cô sung sướng cả đời"
Lục Yên định nói thêm gì nữa, một bàn tay gạt ra tay cô đang nắm Trần Thanh Thanh tóc, bà ta nghi hoặc nhìn lên, thì thấy tiếu ý trong mắt Khục Thanh Thanh càng lớn, cứ như vừa đạt được âm mưu một dạng.
Lúc này nào còn có bộ dáng đìêm đạm đáng yêu mà là....
" Dì Lục à, con lại thấy vai ác ma càng thích hợp con hơn, dì thấy sao?" Nói rồi, tay kia trong túi lấy ra một cái điện thoại, vang lên tiếng nói của bà" Trần Thanh Thanh cô bám theo Lục Tuấn..." Ting! Tắt điện thoại, Khúc Thanh Thanh 'hồn nhiên' không dễ ý sắc mặt như nuốt phải ruồi của 2 người kia, tiếp tục lên tiếng.
" Há, đúng rồi, dì Lục, không... là Trần phu nhân, nếu con đưa đoạn này ghi âm ra ngoài sẽ ra sao đây. Chắc là Trần gia sẽ nhanh chóng lên đầu đề a..."
Tiếng này Trần phu nhân, cũng là chọc vào nỗi đau Lục Yên. Khúc Thanh Thanh muốn nhắc nhở bà ta, đây là Trần gia, không phải Lục gia, gia tộc của bà đã không cần bà nữa rồi, nên biết thân phận. Đây cũng coi như' ăn miếng trả miếng' mà thôi.
Lục Yên đơ ra không biết nói gì, tình thế này, bà ta có chút chuẩn bị không kịp. Trần Minh Ngọc đang xem kịch vui cũng biết không xong, nhưng vẫn giả vờ trấn định
" Trần Thanh Thanh, mẹ tôi nói vậy cũng chỉ là muốn gợi ý cho cô. Cô không nghĩ xem, nếu không có Trần gia, cô làm sao mà sống. Cô làm vậy có phải là quá đáng ?"
Đây xem như là uy hiếp? Khúc Thanh Thanh cười cười, kiếp trước, cha mẹ mất sớm, từ một thành viên trong gia tộc chi nhánh, cô bò lên thành " công chúa" Khúc gia, không chỉ vì tư chất và...ca ca cô dùng tính mạng đổi lấy, bản thân cô cũng không phải quả hồng mềm.
"Chát"
Tiếng tát lanh lảnh vang lên trong phòng bếp. Cả 3 người ai cũng sửng sờ
" Trần Minh Ngọc, trong nhà này, tôi là chị của cô, cô cứ kêu tên tôi như vậy gọi là không có giáo dưỡng. Là tôi muốn tốt cho cô nha, tôi sợ cô ở bên ngoài cô bị người ta... cắt lưỡi"
Lúc trước, nguyên chủ sợ, cô sợ Trần gia đuổi cô khỏi nhà, cô sợ ánh mắt mọi người khi thấy cô từ một cái tiểu thư rơi xuống thành tư sinh tử. Quan trọng nhất, với một người từ nhỏ tới lớn xoay quanh ' gia đình' như cô, cô sợ mất đi cái này gia đình một tia liên hệ- là không còn gì cả. Nhưng Khúc Thanh Thanh biết, sẽ không. Thân phận mẹ cô không đơn giản, có điều gì đó che dấu nên Trần gia chủ không dám công bố ra ngoài việc cô là tư sinh tử, nếu không Trần gia không cần nuôi ' phế vật' như cô tới lớn như vậy. Vả lại, bây giờ cô là Khúc Thanh Thanh, không phải nguyên chủ, không có bất kỳ luyến tiếc cái nhà này, có đuổi thật, cô cũng tự chăm sóc được mình.
Trần Minh Ngọc phản ứng lại, ôm mặt khóc lên tới. Nói cho cùng, cái này em gái, cũng chỉ là trong nhà dưỡng đoá hoa, chưa gặp chuyện đời. Cái đoá hoa này cũng chỉ mới 14 tuổi.
Lục Yên thấy con mình bị đánh, là xem không được, trực tiếp nói ra: "Trần Thanh Thanh, cô thật là không sợ bị đuổi khỏi Trần gia sao?" Trong mắt lại là chột dạ, chuyện này bà ta cũng không quyết định được.
Khúc Thanh Thanh diễn chưa đã thèm, trở lại một cái đáng yêu, chớp chớp mắt: " Dì Lục, con đáng thương như vậy, người nỡ đuổi con sao?"
Khúc Thanh Thanh cảm thấy, hù dọa tới đây là đủ, không cần xé rách mặt làm gì.
"Tiểu Thanh, mẹ, Minh Ngọc, sao 3 người ở cùng một chỗ?"
Tiếng nói cắt đứt bầu không khí giữa 3 người
Trần Minh đi đến, ôm lấy vai cô, vỗ vỗ:
" Mẹ! Có phải người khi dễ con bé không, mẹ, tiểu Thanh mới xuất viện, đừng làm khó nữa a."
Lục Yên, thím 7:"..." Anh không thấy em gái anh đang khóc lã chã sao, rốt cuộc ai mới là anh người thân vậy.
" Còn... tiểu Thanh"
Khúc Thanh Thanh thấy cái này ca ca, lúc cần thì không tới, ngược lại cô xuyên qua thì xuất hiện nhiều, bên ngoài là một bộ lạnh lùng:"là đạo cụ tôi ' diễn kịch' " như nghĩ đến cái gì vui, Khúc Thanh Thanh thâm ý mà liếc nhìn 2 mẹ con kia cười một cái."
" Được rồi, Thanh Thanh, em về phòng thay đồ, anh dắt em đi mua dụng cụ"
" Cái gì?"
" Cặp em quăng mất rồi, sẵn tiện, shopping một chút cho khuây khỏa"
Thấy Khúc Thanh Thanh ngơ ngác trông đáng yêu, anh xoa xoa đầu cô, cười khổ " Thứ hai em đi học trở lại"
Khúc Thanh Thanh nghĩ nghĩ, nhớ ra nguyên chủ 17 tuổi, học lớp 11. Cô gật đầu đáp: "Không cần, tới có thể tự đi được"
Khúc Thanh Thanh không dám cho anh ta theo, cô sợ mình bị đưa vào viện nghiên cứu việc mọc tóc trong vòng vài tiếng.
Lục Yên tâm tình phức tạp, thầm nghĩ Trần Thanh Thanh đã không còn là cái tư sinh tử mặc bà bày bố rồi.
Trần Minh nhìn cô đi lên lầu, sung sướng gợi khoé miệng. Em gái đến kì phản nghịch a, đã biết chứng tỏ mình là người trưởng thành.