Chương 3: Sinh Mệnh Vòng

Mắng chửi vài câu, ông ta cũng đi. Cô đi theo thím 7 về phòng mình. Khúc Thanh Thanh cũng không để ý ông ta, nhưng món nợ này, Khúc Thanh Thanh nhớ kĩ. Người dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Đợi đến cô có thực lực, chắc chắn sẽ đập bể mái hiên.

"Tiểu thư, đã đến ạ. Còn đồ đạc..."

"Cô cứ để đấy"

Thím 7 vâng một tiếng, định rời khỏi

" À mà thím 7, phòng kế bên tôi là phòng ai vậy?"

" Tiểu thư, cô không nhớ sao, đây là phòng của đại thiếu gia a!"

Thím 7 nghi hoặc nhìn cô một chút, lại nói tiếp:" Tiểu thư, tính tình đại thiếu có hơi kì hoặc, cô vẫn ít chọc giận đại thiếu thì tốt hơn."

Biết thím 7 có ý tốt, Khúc Thanh Thanh gật gật: " Ừ, tôi sẽ để ý"

Nói thật, cái này ca ca ngay cả ra sao cô cũng không nhớ. Trong kí ức nguyên chủ, điều kì lạ là từ nhỏ, đại ca ở với ông, cũng chính là gia chủ nhiệm kì trước, rất ít ở nhà. Lúc trở về, hắn đi làm, cô đi học, rất ít gặp nhau.

Tuy Trần gia ở A quốc là gia tộc lớn nhất nhì, nhưng hắn ta cũng không đến nỗi bận như vậy a, hay công ty gặp khó khăn, hay gia chủ đã giao hết cho hắn. Điều đó càng không có khả năng.

Bỏ chuyện đó sau đầu, Khúc Thanh Thanh tìm kiếm nơi phát ra linh khí. Lúc ở dưới lầu, Khúc Thanh Thanh đã cảm nhận đến, lên đây lại càng rõ ràng. Cô đi vào phòng, cuối người nhặt dưới gầm giường một chiếc hộp khá cũ kĩ. Đây là di vật của mẹ cô. Nếu không có nó, Khúc Thanh Thanh còn tưởng nguyên chủ là chui từ cục đá. Cha ghét bỏ, mẹ chưa từng gặp mặt, có ai thảm như vậy không a!

"Sinh Mệnh Vòng"

Cầm chiếc vòng ngọc xanh trong "bình thường" kia, Khúc Thanh Thanh buộc miệng thốt lên, rồi lại ngơ ngác vài giây. Cô có cảm giác, thần may mắn là nam, hoặc là có họ hàng với mình. Kiếp trước, Luân Hồi Bàn cũng được Khúc Thanh Thanh tìm ra một cách kì ba như thế, mặc dù, Khúc Thanh Thanh cũng chưa xác định có được Luân Hồi Bàn là may mắn hay xuôi xẻo.

Đúng, đây là một trong 5 báu vật tu chân giới, cô chỉ nhìn thấy trong ghi chép xưa, coi như truyền thuyết cũng không quá. Bây giờ được cô dễ dàng tìm được ở địa cầu.

Thuận tay quen làm, Khúc Thanh Thanh nhỏ lên một giọt máu. Chiếc vòng lóe sáng, trên thân hiện lên những hoa văn thần bí. Khúc Thanh Thanh mặc niệm: "Vào"

Trước mắt Khúc Thanh Thanh là một không gian với sương trắng lượn lờ. Khúc Thanh Thanh chú ý ở phía xa, có một cái hồ nước, màu nước xanh trong suốt. Cô đến gần, cảm giác sảng khoái, tràn đầy sức sống lan truyền khắp người. Là "Sinh Mệnh thủy"!

Khúc Thanh Thanh đứng đây, từ người cô, chính xác là phần đầu.,bay ra một người tí honhonhonhon Nhìn kĩ, cô bé này tuy mặt mày tái nhợt, nhếch nhác lại không thể đè ép diện mạo tinh xảo. Nếu có người ở Tu chân giới, chắc chắn sẽ nhận ra, đây là đệ nhất mỹ nhân, Khúc Thanh Thanh kiếp trước. Là nguyên anh của cô.

Từ khi tự bạo, nguyên anh của Khúc Thanh Thanh bị tổn thương nghiêm trọng, cô không cách nào mở được thần thức. Có "Sinh Mệnh thủy" điều dưỡng, Khúc Thanh Thanh tin sẽ nhanh chóng chữa khỏi. Có như thế, ở cái thế giới này, mới nắm chắc thêm một phần an toàntoàn

Nhìn người tí hon đã bay đến giữa hồ, Khúc Thanh Thanh cũng ngồi xuống xếp bằng. Cô cầm thấy thật đói bụng, vì vậy Khúc Thanh Thanh nghĩ đã đến lúc tu luyện.

---------------------

Phòng kế bên

" Đại thiếu, tài liệu mà cậu cần tôi đã để ở đây"

" Tháng này không về, trong nhà có chuyện gì xảy ra không?".

Chủ nhân của giọng nói trầm thấp này lại là một thanh niên dáng người cao lớn, mặc tây trang, tầm 27 tuổi. Ngũ quan lập thể, nhất là đôi mắt sâu, cái mũi cao cho người ta cái cảm giác anh ta là người khó tính lạnh lùng.

"Chuyện sao... " Người kia hơi ngẩn ra một chút " nếu có thì chắc là tiểu thư về?"

"Hả... Trần... Thanh Thanh" nói đến tên này, trong mắt lóe lên một chút

Người kia cung kính " Là, thiếu gia tôi dọn phòng cho ngài"

" Không cần, tôi lấy tài liệu rồi đi ngay, tháng sau cũng sẽ không về"

Người nam nhân cắt ngang, cũng coi như ra lệnh tiễn khách.

Người kia vâng một tiếng,nhanh chóng rời khỏi. Anh ta nhìn vào cửa phòng vừa đóng lại, trong lòng thầm nghi hoặc.

Bức họa khi nãy màu nước chưa khô, chứng tỏ là vừa vẽ, mà chỉ có một mình thiếu gia trong phòng. Nhưng cậu chỉ biết, thiếu gia là tên cuồng công việc, từ nhỏ đến lớn chưa từng vẽ tranh a. Nghi hoặc thì nghi hoặc cậu cũng không định tìm hiểu. Là cấp dưới, cậu biết chuyện riêng của thiếu gia là không nên quản, chỉ cần công ty vẫn hoạt động tốt là được.

Trong phòng

Năm nhân nhìn chân dung trong bức họa, khuôn mặt lạnh lùng thoáng qua nét sủng nịch rồi khổ sở, ra tiếng nỉ non

"Tiểu Thanh, muội còn sống sao?"

Thiếu nữ trong tranh đôi mắt phượng híp lại, mang theo ý giảo hoạt, phong tình vạn chủng, môi anh đào khẽ nhếch, mũi thẳng. Nhìn tổng thể lại hiện ra là một băng sơn đại mỹ nhân.

Nếu Khúc Thanh Thanh ở đây, chắc sẽ rất bất ngờ. Không ngờ có người có thể vẽ cô đẹp đến vậy a. Hình như không phải trọng điểm. À, tại sao lại có người ở thế giới này vẽ ra chân dung cô ở tu chân giới aaaaa!!!

Đáng tiếc, Khúc Thanh Thanh bỏ qua một màn này. Cô đang vật vã trong Sinh Mệnh Vòng. Tuy vẫn là thiên thủy linh căn như kiếp trước, nhưng căn cốt, linh mạch đều kém hơn rất nhiều. Cũng may, Sinh Mệnh thủy còn có tác dụng 'tẩy kinh phạt tuỷ. Khúc Thanh Thanh bài ra không ít tạp chất, kinh mạch cũng được mở rộng. Còn về linh khí...

Thật sự là ít đến đáng thương a. Cô nghĩ, linh khí ở Trái đất chắc chỉ đủ chống đỡ cô tu luyện đến nguyên anh kì là cực hạn. Vì vậy, mặc kệ bụng cô vẫn cứ ' ọt ọt' kêu, Khúc Thanh Thanh vẫn khổ sở mà vận chuyển đi lại một 'chu thiên'. Có cảm giác như thổi bong bóng lại không có hơi. Đằng này linh khí dẫn vào linh căn còn tệ hơn. Khúc Thanh Thanh nghĩ nghĩ, vẫn nên tìm chút gì ăn thì tốt hơn.

Cô chợt nhận ra một điều, Sinh Mệnh Vòng là không có phát ra linh khí, vậy linh khí mà cô cảm nhận được, là từ đâu...?