Trong phòng, một hình ảnh đẹp đến rung động long người. Cô gái trẻ, mái tóc đen nhánh che khuất gương mặt. Cô gái vuốt tóc lên để lộ cái trán no đủ, tay kia cầm quyển sách, hơi tựa vào cái bàn trắng bên cạnh. Trên bàn, khẽ rung rinh một chút,cánh hoa ly trắng rơi xuống. Khung cảnh thật ấm áp yên bình…
“Nhìn gì, còn không mau vào”
Tiếng nói giựt giựt của cô gái phá vỡ tất cả…
Người thanh niên đứng ngoài cửa đang thất thần mở miệng cười khổ. Im lặng bày thức ăn lên bàn, anh nhìn đứa em gái của mình một cách bất đắc dĩ. Thanh Thanh là người thâm trầm. Tuy thật là có cởi mở với hắn một chút nhưng cũng chưa bao giờ dung giọng điệu như vậy đối hắn a.
Trần Minh đang rối rắm không biết có nên đưa con bé đi khoa tâm thần một chút không.
Khúc Thanh Thanh nãy giờ ăn đến ngon lành, làm như không thấy ánh mắt Trần Minh nhìn cô. Đã là một tuần cô đến thế giới này.Theo kí ức của nguyên chủ,Khúc Thanh Thanh cảm thấy thế giới này thật thú vị, phát triển một thứ gọi là khoa học kĩ thuật. Khúc Thanh Thanh cũng không biết có người tu chân hay không, nhưng theo một số người tập võ ở A quốc, họ tu luyện cái gọi là nội lực.
Nha, còn có tập gym, thân hình cường tráng .
Ở đây còn có Tổ chức, nhà nước, pháp luật… xem chừng khá yên bình. So với tu chân giới suốt ngày cướp tài nguyên tu luyện, Khúc Thanh Thanh càng thích ở đây hơn, hưởng thụ giải trí, xem youtube, đọc yy còn có mĩ thực. Khúc Thanh Thanh nghĩ nghĩ, vẫn là phải tu luyện. Tuy linh khí mỏng manh đến đáng thương, Khúc Thanh Thanh tự nên nắm giữ thực lực mới an toàn nhất, đây còn là cô thói quen, tựa ăn cơm một dạng.
Bây giờ, Khúc Thanh Thanh còn là nghĩ cách kiếm tiền trước đã. Kiếp trước, 12 tuổi, cô đã là Trúc Cơ kì, không cần ăn uống. Nhưng bây giờ không còn tu vi, cô không nghĩ mình may mắn Luân Hồi lại chết đi vì ‘đói’ , huống chi đồ ăn ở đây còn ngon như vậy đâu.
Lúc này, người thanh niên kia mới mở miệng: “ Thanh Thanh à, ngày mai là xuất viện,nếu em còn muốn ở lại, nói anh một tiếng nói, anh sẽ sắp xếp”
Khúc Thanh Thanh: “…”
Trần Minh không nhắc, Khúc Thanh Thanh cũng quên luôn có 1 đám thân thích cực phẩm ở nhà nguyên chủ. Trước mắt người này Trần Minh, là nhị thiếu Trần gia, là con trai thứ hai của cha ‘cô’, cũng là người duy nhất trong nhà có lo lắng cho nguyên chủ. Nhưng không thường xuyên ở nhà, vì vậy kết quả cũng không khác gì.
À,có khác. Nếu không còn có người lo cho nguyên chủ, cô đã sớm không luyến tiếc mà nhảy lầu, chỉ bị trầm cảm là may mắn lắm. Thấy Khúc Thanh Thanh không nói chuyện, dường như hiểu được cô nghĩ gì, anh ta thở dài: “Thanh Thanh, hắn ta có gì tốt, nếu như em thích, anh có thể giới thiệu cho em người giống như vậy, thậm chí còn ôn nhu săn sóc hơn hắn.”
Tên kia? Lục cái gì Tuấn, hỏi Khúc Thanh Thanh, cô cũng không biết mạch não nguyên chủ nha. Cảm nhận của nguyên chủ cũng không thể điều khiển được. Chẳng phải cô cũng…
Cũng không có gì. Nhìn thanh niên trong mắt tràn đầy lo lắng, Khúc Thanh Thanh lắc lắc đầu: “Chuyện của hắn tôi cũng không còn để ý”
Nào ngờ, vốn là muốn an ủi, hắn ta lại nhìn ô như thấy được UFO đến Trái Đất, rồi lại xót xa: “Thanh Thanh…em….Không sao, còn có anh ba, anh sẽ lo cho em đời này”
Khúc Thanh Thanh: “…” não bổ cũng là bệnh, còn có
Muội khống, cũng không cần quá mức, sẽ hiểu lầm.
Không để ý hắn não bổ thêm cái gì, Khúc Thanh Thanh bình tĩnh cúi đầu gặm cánh gà chiên KFC.
----------
Hôm sau, đúng hẹn, Khúc Thanh Thanh theo Trần Minh về đến nhà. Và bây giờ, trước mắt cô là cảnh tượng như vầy.
Một toà biệt thự trên 1000 m vuông, trước mắt cô là hai hang cây đung đưa trước gió như chào đón chủ nhân về. Ở giữa, có một hồ nước nhỏ và 2 con cá heo phun phun trắng xoá.mKhúc Thanh Thanh nghĩ thầm, nếu là đặt ở kiếp trước cái nhà này chắc rộng cỡ… nhà xí của một môn phái. Đây là văn miêu tả, Khúc Thanh Thanh vận dụng là biện pháp so sánh hehe.
Không đợi miêu tả hết, Trần Minh thấy cô đang ngẩn người, lôi kéo cô đi vào. Một lão giả tóc hoa râm, đứng ở trước cửa, mặt hiền lành nhìn Khúc Thanh Thanh
“Thiếu gia” Khúc Thanh Thanh hết hồn, sờ sờ sờ sờ
“Tiểu thư, cô trở về” Khúc Thanh Thanh gật đầu chào hỏi, đây là quản gia nhà này.
Dời tầm mắt, Khúc Thanh Thanh nhìn vào chính giữa phòng khách. Một nam nhân tầm 40 tuổi, mặc âu phục, có 3 phần giống nguyên chủ, đang âm trầm nhìn chăm chú vào tờ văn bản đang cầm, hai chân bắt chéo. Tay còn lại cầm điếu thuốc lá, phả một hơi.
Trần Minh tới trước mặt ông ta, cúi đầu một cái: “Cha” Rồi ra hiệu cô đi vào. Đang đi đến, ông ta bỗng đứng dậy, ném thẳng xấp giấy vào mặt Khúc Thanh Thanh, mắng:
“Cái đứa con hoang báo đời, tao nuôi mày lớn, đã là Trần gia lớn nhất nhượng bộ, mày còn dây lên Lục Tuấn, mặt mũi Trần gia để đâu hả?”
Nếu là kiếp trước, tên này chắc chắn bị Khúc Thanh Thanh tát vào mặt rồi game over.
Bây giờ, Khúc Thanh Thanh lại thất thần, đồng tử cô co rụt lại, thần sắc phức tạp. Cô cảm nhận được, sẽ không sai : “Linh khí dao động”