Gian phòng thuần trắng.
Trong phòng, một cô bé chừng 16-17 tuổi đang nằm yên trên giường. Lông mi cô run nhẹ vài cái. Cô nhẹ nhàng mở mắt ra. Mùi cồn xọc vào mũi làm cô bé hơi nhíu mày. Nắng sáng chiếu vào phòng, đánh lên khuôn mặt cô một màu vàng nhạt càng tôn thêm làn da trắng nõn. Đôi con ngươi to tròn lướt qua vẻ mờ mịt bỗng chốc trở nên sâu thẳm, dường như có cả ngạc nhiên, hận thù và… kiên định.
Cô bé này,… không, phải nói chính xác linh hồn này tên là Khúc Thanh Thanh, đệ tam thiên tài ở tu chân giới. Từ khi bắt đầu tu luyện, cô chỉ dung 40 năm đã bước vào Nguyên Anh kì. Sau này Khúc Thanh Thanh chiếm được một trong năm báu vật ở tu chân giới Luân Hồi Bàn. Bị đám lão tặc vô sỉ cướp đoạt, mĩ danh là “cùng chia sẻ để chống lại ngoại tộc”, Khúc Thanh Thanh tự bạo. Người khác muốn cô chết sao cô có thể nằm yên để cho họ dễ chịu?
Cứ tưởng như vậy chết đi, không ngờ Khúc Thanh Thanh sống lại rồi, sống ở nơi tên là “Địa cầu”!
Tại sao cô không chết, chẳng lẽ Luân Hồi bàn tác dụng thật sự có thể giúp người ta Luân Hồi. Nếu luân hồi rồi tại sao cô được đưa đến nơi quái quỉ này?
Cho dù như thế nào, Khúc Thanh Thanh cũng mừng như điên. Tại sao? Cô còn sống a!!! Khúc Thanh Thanh vất vả tu chân khổ cực, chính là để hưởng thụ cuộc sống vui vẻ. Nhưng điều quan trọng là cô phải còn mạng để sống tiếp…
Đang suy nghĩ miên man, Khúc Thanh Thanh nghe được tiếng bước chân. Có 2 người. Tuy không còn tu vi nhưng kinh nghiệm sống kiếp trước hơn 50 năm khiến cô vẫn nhạy bén. Quả nhiên có 2 người một nam một nữ cỡ tuổi ‘cô’ bước vào phòng. Thằng kia nhìn cô, Khúc Thanh Thanh cũng hướng nhìn lại, thầm đánh giá 2 người này.
Người nam cao 1m7, dáng người vừa vặn, mặt khá đẹp trai, vẫn còn mang nét ngây ngô của tuổi trẻ, da trắng, vừa nhìn đã biết là thế gia công tử.Khi hắn nhìn sang Khúc Thanh Thanh, khuôn mặt ấy lại biến thành vặn vẹo. “Bạn” ấy đang dắt tay một “bạn” nữ khác. Cô gái trẻ, tuy không quá đẹp nhưng cũng xem là cái mỹ nhân. Đặc biệt là mái tóc xoã ngang vai cùng với đôi mắt to tròn, ngấn nước. Linh động, đáng yêu, thật là chọc người thương tiếc. Cô gái này nhìn Khúc Thanh Thanh tràn đầy bất đắc dĩ và khổ sở. Khúc Thanh Thanh thầm nghĩ, ai nha muội muội này thật dễ thương.
Người thanh niên thấy cô không thèm để ý mình mà nhìn chằm chằm cô bạn nhỏ, tức giận lớn tiếng quát: “Trần Thanh Thanh, cô lại định giở trò gì, đừng tưởng cô giả vờ không biết thì tôi sẽ bỏ qua cho cô chuyện này.”
Khúc Thanh Thanh cúi đầu, lấy tay che nửa khuôn mặt theo chiều dọc, trong khi mái tóc đã che tới phân nữa mặt trên. Cô nghĩ nghĩ chắc mình còn ¼ khuôn mặt, rồi bắt đầu tiếp nhận “nguyên chủ” kí ức. Tên kia thấy cô im lặng che mặt, tưởng Trần Thanh Thanh vẫn như mọi hôm sợ hắn, lớn tiếng lần nữa “Trần Thanh Thanh, đừng mong giả đáng thương trước mặt tôi. Nếu tôi không kịp kéo Tiểu Lan, chiếc xe đó đã… Tôi đã nói với cô tôi không có khả năng thích người như cô, đừng làm chuyện vô ích, nếu không…
“Tuấn”
Chưa kịp nói hết lời cô bé đứng bên cạnh bắt đầu lên tiếng, nhỏ giọng nhắc nhở “Đây là bệnh viện”
Tuấn quay lại, nhìn cô y tá đang bưng thuốc trước cửa, ‘hừ’ một tiếng. Tiểu Lan kia lại nói tiếp, giọng đặc biệt ôn hoà: “ Tuấn, dù sao mình cũng không có chuyện gì, Thanh Thanh cũng đã như vậy rồi, bỏ qua cho cô ấy được không?”
“Tiểu Lan, cô lúc nào cũng như vậy, bình thường tôi sẽ đồng ý, nhưng cô ta đáng ghét như vậy, chuyện này đã liên quan đến tính mạng, không phải lúc đó có tôi, cô…”
Nói xong lại nhìn qua Khúc Thanh Thanh, như nhìn thứ gì bẩn thỉu, khó chịu ‘Hừ’ một tiếng.
Thái độ nháy mắt khác nhau một trời một vực.
Khúc Thanh Thanh ngẩng đầu lên,một bên tiếp nhận nguyên chủ kí ức, một bên “ngây thơ” chớp chớp mắt nhìn trước mặt một đôi ‘kẻ xướng người hoạ’. Người thanh niên vẫn đang chú ý cô,nhìn thấy một màn này, tim ‘thình thịch’ vài tiếng.
Khúc Thanh Thanh nhìn 2 người này, nghĩ nghĩ.
Nếu cô chưa tiếp nhận kí ức: “ Hai người này có bệnh”
Đã tiếp nhận: “Không chỉ có bệnh mà còn não tàn”
Chuyện là như vậy: Lục Tuấn, một trong 3 nam thần ở trường học, Khúc Thanh Thanh so sánh chắc giống như mấy thiên tài ở học viện tu chân kiếp trước, nhưng phạm vi lại nhỏ hơn. Nguyên chủ và Lục Tuấn cũng là không liên quan gì. Nguyên chủ lại yêu,… nói là yêu cũng chưa tới nỗi, chỉ là Lục Tuấn ưu tú, nguyên chủ là một loại ngưỡng mộ sung bái. Đến một ngày, hắn cứu giúp cô một chút, từ đây nguyên chủ mới sinh ra cảm giác, cảm thấy Lục Tuấn là cô ánh mặt trời.
Nhưng Lục Tuấn nào có để ý cô, chỉ chú ý tới một mình Tiểu Lan. Từ đây, Khúc Thanh Thanh nghe đồn, rằng có một cái Trần gia tiểu thư, dùng thế lực của mình, khắp nơi làm ‘khó dễ ‘ con bé.
Nói chung, đây là một hồi hiểu lầm. Nhưng nguyên chủ cũng không có ý giải thích, ai cũng cho rằng nguyên chủ thích Lục Tuấn. Cuối cùng theo ý Trần Thanh Thanh cô ấy chỉ định hẹn 2 người ra để giải quyết mớ bòng bong này thôi. Không ngờ đang định làm sang tỏ, một chiếc xe xông ra, nhắm thẳng 3 người.
Nguyên chủ vào bệnh viện, còn cô thì xuyên qua.
Nếu thật sự nguyên chủ hãm hại Tiểu Lan bảo bối của hắn, thì người cô thuê cũng thật kì ba, đụng phải người mướn mình à. Vả lại, cô cũng không là cái gì tiểu thư, nói khó nghe là một cái tư sinh tử. Mẹ cô còn là ‘tiểu tam’ đấy, hãm hại cái quỉ. Mục đích tên kia là nhắm vào cô, vào cô đó có được không!!!
Khúc Thanh Thanh thở dài, nguyên chủ để lại thật nhiều rắc rối, rắc rối còn nguy hiểm tính mạng.
Về chuyện này, cô không có ý muốn giải thích với 2 người cái gì, cô không có hơi để nói với người ‘có bệnh’. Kí ức dồn vào não làm Khúc Thanh Thanh đau muốn chết, lại có người ở đây ‘ong ong’. Khúc Thanh Thanh ngửa mặt 60 độ phun ra 1 chữ “Cút”.
“Trần Thanh Thanh, mày nói cái gì?”
Thấy Lục Tuấn bắt đầu đỏ mặt tía tai, người bên ngoài cũng nhìn vào, Tiểu Lan thầm nói không xong, kéo anh ta ra ngoài.
“Khúc Thanh Thanh cô tốt nhất đừng đi học nữa, tôi sẽ không để yên cho côoo”
Nghe tiếng gào rống ngoài hành lang, Khúc Thanh Thanh: “…” có bệnh a!