Chương 19: Biến cố (2)

Lục Vũ tay hơi nâng cằm, một bộ xem kịch vui, thấy Khúc Thanh Thanh đi rồi, mới quay lại nhìn Trần Minh An

" Ngươi thật là một cái ca tốt, bảo vệ muội muội mình như vậy a. Người ta đã đi rồi, còn không mau đuổi theo"

Trần Minh An không có để ý lời nói khích của Lục Vũ, tầm mắt theo đi ra ngoài Tiêu Dật Thần, thần sắc phức tạp.

Liếc Lục Vũ đang thâm ý nhìn, Trần Minh An trầm giọng

" Ta không phải bảo vệ Trần Thanh Thanh"

Chưa kịp để Lục Vũ mỉa mai, lại làn nữa lên tiếng

" Bởi vì ta sợ, theo Tiểu Thanh tính cách, thật sự sẽ một cái tát chụp chết ngươi đệ"

Lục Vũ kinh ngạc nhìn Trần Minh An, muốn tìm một chút vui đùa ý tứ, nhưng mà... không có.

Theo Khúc Thanh Thanh, người nhà chính là quan trọng nhất. Lục Tuấn nói như vậy, thật ra chọc tới Khúc Thanh Thanh giới hạn. Thanh Thanh chuyện nhỏ cũng không để mình chịu ủy khuất, huống chi có người chạm vào cô nguyên tắc.

Xem ra, cái này Lục Tuấn, hạ tràng nhất định thảm. Nếu Khúc Thanh Thanh còn vướng bận, Trần Minh An chắc chắn sẽ hỗ trợ. Tóm lại một câu: thê thảm

-----------

Khúc Thanh Thanh hướng về phía một khách sạn mà đi.

Khách sạn này cách không xa nơi tổ chức bữa tiệc, băng qua một con đường chính là có thể tới.

Đây là Trần Minh An chu đáo chuẩn bị. Dù sao cũng có không ít ngoại quốc khách tới đây dự tiệc, cần một cái nghỉ ngơi chỗ.

Khúc Thanh Thanh dọc theo hành lang tìm số phòng, lại có 3 người từ thang máy bước ra

" Ha ha, Trần Đại tiểu thư a. Lâu nay chỉ biết Trần gia có một cái tiểu thư nhút nhát, chỉ nghe mà không thấy. Không ngờ, một khi ra mặt lại làm rung động lòng người như vậy.

Chắc mấy cái kia minh tinh gì đó, cũng không bằng ngươi 1 phần"

Vừa nói, trong mắt càng toát ra vẻ dâm tà chi sắc.

Khúc Thanh Thanh quan sát người trước mặt, trong lòng thầm đoán là ai phái hắn tới

Là Diệp Tỉnh, Lục Vũ hay... Tiêu Dật Thần?

Trương Tinh thấy Khúc Thanh Thanh nhìn về phía mình, cười hắc hắc: " Sao rồi, có phải là dược hiệu phát tác, muốn được bản thiếu vuốt ve rồi không?"

Khúc Thanh Thanh nuốt nuốt nước bọt, người bắt đầu cảm thấy khô nóng nhưng đôi mắt kia vẫn duy trì tỉnh táo, một mảnh lạnh băng nhìn vẻ phía Trương Tinh.

Trương Tinh nhìn thấy như thế, lại bật cười một tiếng. Quả thật rất có ý tứ a. Từ nhỏ đến lớn, đùa bỡn nữ nhân vô số, Trương Tinh là chưa bao giờ gặp một nữ nhân như Khúc Thanh Thanh: lạnh nhạt cao ngạo lại có lúc lộ ra gian manh xảo quyệt, tràn ngập thần bí sắc thái. Trương Tinh lần đầu trong đời có hứng thú nhiều đến vậy với một tínnh cách như Khúc Thanh Thanh. Tất nhiên, cũng là bao gồm trong đó Khúc Thanh Thanh tuyệt mĩ dung mạo.

" Mỹ nhân, ngươi yên tâm, ngươi là người khiến ta tâm thần nhộn nhạo, nếu ngươi nghe lời, ta chắc chắn ôn nhu sủng hạnh ngươi.

Còn về Lục gia gì đó, cô hãy từ bỏ đi. Ta Trương Tinh, Trương gia đại thiếu gia, cũng không kém chút nào Lục Vũ, tuy không thể cưới ngươi, nhưng nếu làm tình nhân ta mà nói..."

" Cút"

Khúc Thanh Thanh yên lặng dùng linh khí mà trấn áp cổ khô nóng trong người. Khúc Thanh Thanh cũng hiểu rõ mọi chuyện.

Cô đây là bị người hạ dược!

Mà dĩ nhiên, đầu sỏ gây tội đang đứng trước mặt cô. Hảo cảm của cô đối với Trương gia người trực tiếp hàng tới rồi âm độ. Dù sao chuyện tư sinh tử chưa bị lộ ra ngoài, tức cô vẫn là Trần gia tiểu thư. Trương Tinh to gan như vậy, không có sự đồng ý của gia tộc sao? Chỉ đáng thương Trương Húc kia bị vô cớ liên lụy.

Khúc Thanh Thanh mặc kệ đám người kia ý tứ gì. Hôm nay cô quá chủ quan, nếu có người muốn lấy mạng cô thật thì như thế nào...? Phải nói, may mắn vì hôm nay bị hạ là xuân dược sao? Vậy cô phải hảo hảo cảm tạ Trương Tinh a.

Trương Tinh thấy Khúc Thanh Thanh thái độ, có chút không vui. Anh đã kiên nhẫn như vậy, sao còn không biết điều. Nhưng nhìn thấy mỹ nhân gương mặt ửng đỏ, hô hấp trầm trọng, nhưng vẫn là một bộ dạng cao ngạo. Trương Tinh liếm môi, chẳng phải như vậy càng có ý tứ sao? Nếu như... Nghĩ nghĩ một hồi, người cũng bắt đầu phản ứng, đi tới, đi tới.

" Uỳnh"

Khúc Thanh Thanh một đá đá vào Trương Tinh giữa hai chân, sau đó mặt ghét bỏ đứng đó, nhưng cũng không có ý định chạy thoát.

"A..."

Trương Tinh hét thảm lên một tiếng như bị heo cắt tiết, hai chân co cụm ngã xuống đất, gương mặt tràn đầy thống khổ vặn vẹo.

" Còn... không mau bắt ả lại cho ta" 2 tiếng cuối gần như gào rú.

Hai cái bảo tiêu bị Khúc Thanh Thanh hành động một phen dọa thất thần, theo tiếng gào rống của Trương Tinh mà tiến nhanh về phía Khúc Thanh Thanh.

Khúc Thanh Thanh không có vì thân hình lực lưỡng của 2 người mà tỏ ra bối rối. Một quyền giơ lên, đấm vào tên kia mặt, vươn chân đá tên còn lại nện ầm đùng xuống sàn.

Có thể so với 2 người, tứ chi Khúc Thanh Thanh vừa yếu vừa nhỏ nhưng lại mang theo linh khí mà đánh.

Tu vi luyện khí tầng 1, tuy là tầng thấp nhất, nhưng đối phó những này người, vẫn là dư sức.

Không chỉ có 2 người kia, Trương Tinh đang đau khổ ngồi đó nhìn một màn hung mãnh Khúc Thanh Thanh triệt để dọa sợ, càng không dám nhúc nhích. Một mỹ nhân mỏng manh yếu đuối, một màn này... thật quá kinh ngạc.

" Ta nói lần cuối ' Cút'"

Tiếng nói của Khúc Thanh Thanh vang lên lúc này, chẳng khác nào như yêu ma đòi mạng. 2 cái bảo tiêu chật vật ngồi dậy, mang theo nhà mình thiếu gia kéo sền sệt đi, để lại một đường máu.

E rằng Trương gia phải thay đổi người thừa kế.

" Còn không mau ra đây? Chẳng lẽ rình coi rình đến cuồng?"

Tiêu Dật Thần cũng không có bất ngờ chuyện Khúc Thanh Thanh phát hiện ra, dù sao Khúc Thanh Thanh bất phàm, anh trước đó đã được lĩnh ngộ. Chủ yếu là trong lòng có cái cảm giác kì lạ... người này vốn nên là như vậy. Anh ta phức tạp nhìn qua Khúc Thanh Thanh

" Nữ nhân, cô chắc bây giờ không ổn đi, có muốn hay không ta giúp một tay?"

" Không cần."

Khúc Thanh Thanh khoát khoát tay, định tiến về phòng lại bị một thân tràn đầy nam tính hương vị ép cái choáng váng

" Lúc trước chẳng phải rất muốn ta chú ý sao, bây giờ lại lạnh nhạt như vậy, đây là muốn ' lạt mềm buộc chặt'?"

Khúc Thanh Thanh nhìn nhìn Tiêu Dật Thần, thầm nghĩ:" Cái này tự cho là đúng gia hỏa chắc chắn không phải Tiêu Dật Thần kiếp trước" Giọng nói lạnh lùng:

" Ta có thể tự giải quyết tốt"

Tiêu Dật Thần ban đầu là tưởng Khúc Thanh Thanh mạnh miệng nên vẫn chờ xem kịch vui. Nhưng không ngờ, nét ửng đỏ trên Khúc Thanh Thanh vẫn lui đi, cũng không có cái gì phát tát dấu hiệu. Tiêu Dật Thần mím chặt môi, ấm ách mở tiếng

" Ừ... nhưng ai cho..ta... giải quyết đây"

Khúc Thanh Thanh nhìn về phía Tiêu Dật Thần, phát hiện hắn cũng là nóng lên một dạng, trong mắt lại chứa một nét tình hương vị

" Xuân dược?"

Tiêu Dật Thần vẫn mím chặt môi, hơi hơi gật đầu biểu thị cô nói đúng.

Trùng hợp như vậy sao?

Tất nhiên không phải. Tiêu Dật Thần thà chết mới không thừa nhận là do thấy Khúc Thanh Thanh mới nổi lên phản ứng đâu.

Khúc Thanh Thanh hoảng hốt nhìn Tiêu Dật Thần một chút, lại bất giác nhập hình ảnh Thần ca biệt nữu kiếp trước. Chẳng lẽ...

Không kịp suy nghĩ tiếp, Tiêu Dật Thần bất ngờ chế trụ cổ cô, nâng cằm Khúc Thanh Thanh, chuẩn bị hôn đi xuống...

" Cút cho ta"

Trong nháy mắt, Tiêu Dật Thần có loại như bị người dội xuống một chậu nước lạnh cảm giác, đang hứng thú cũng tiêu sót không còn lại chút gì bởi vì

Tiêu Dật Thần thấy trong mắt Khúc Thanh Thanh, chính là lạnh nhạt cùng chán ghét.

Khúc Thanh Thanh mau chóng đẩy Tiêu Dật Thần ra, hít sâu một hơi, lên tiếng

" Tiêu tổng, truớc đó ta nhận lầm người, còn bị thương ngươi, là ta không đúng. Nhưng ngươi cũng đồng dạng mang cho ta quá nhiều phiền phức. Chuyện đến nay, liền triệt để chấm dứt đi"

Tiêu Dật Thần nhìn mỹ nhân đứng trước mặt mình, là một bộ lạnh nhạt cùng không để ý, bỗng lại có cảm giác như bị người chơi xong vứt bỏ. Cái kia đã từng ánh mắt phức tạp, si tình, hận thù, đau thương nhìn mình... Giờ đây không còn sót lại chút gì.

Cũng không phải!

Từ đầu tới cuối nữ nhân kia chưa từng để hắn Tiêu Dật Thần người để ở trong lòng, mà thông qua hắn bộ dạng nhìn một người khác.

Hắn, xem như... cái thế thân?

Tiêu Dật Thần hơi nhấp môi. Kể từ khi gặp nữ nhân này, Tiêu Dật Thần trải qua bao nhiêu lần tâm tư chập chùng, thậm chí không hiểu sao mình lại làm vậy.

Cỗ rung động này làm cho Tiêu Dật Thần rất không muốn, rất khó chịu, nhưng cũng rất hưởng thụ. Mà hết thảy đều chỉ do 3 lần gặp mặt nữ nhân trước mắt này.

" Hắn... là ai? Cô... yêu hắn sao?"

Tiêu Dật Thần ấm ách mở miệng, hắn cũng không phát hiện giọng nói mình có chút run rẩy. Tiêu Dật Thần chỉ nghĩ, mình không muốn thua một cái vô danh.

Khúc Thanh Thanh không thấy được cảm xúc Tiêu Dật Thần bây giờ, lạnh nhạt mở miệng

" Hắn chỉ là cái người chết mà thôi. Còn yêu? Ta chỉ hận không có cơ hội xé thịt hắn trước khi hắn chết."

Tiêu Dật Thần hụt hẫng lùi lại một chút.

Càng yêu là càng hận

Hắn ngay cả cái người chết cũng không bằng.

Không, chỉ là người qua đường...

Thình thịch

Thình thịch

Đây là cảm giác gì? Hơi đau nhưng hắn khát vọng muốn chạm nó nhiều hơn nữa

Khúc Thanh Thanh đã đi rồi, Tiêu Dật Thần vẫn còn đứng đó ôm lấy trái tim đang không ngừng nhảy, lâm vào trầm mặc...