Sinh Mệnh Vòng
Trong phòng, một thiếu nữ dung mạo tuyệt mĩ, ngồi xếp bằng, thỉnh thoảng cái kia thiếu nữ hơi nhíu nhíu mày, nhưng phần lớn là hưởng thụ chi sắc.
Thiếu nữ mở mắt, hơi thở ra, nỉ non nói
" Cuối cùng đột phá a"
Thiếu nữ này, là Khúc Thanh Thanh.
Một tháng trôi qua, Khúc Thanh Thanh rốt cuộc đột phá luyện khí 2 tầng
Cứ theo đà này, 9 tháng nữa là đến Trúc Cơ kì...
Ha hả Trúc cái rắm, không có chuyện tốt như vậy!
Càng về sau, đột phá sẽ càng khó khăn bởi không chỉ cần thêm đại lượng linh khí mà gông cùm đột phá, sẽ càng chắc chắn hơn
Mỗi một tầng đột phá, người tu chân sẽ cảm nhận được gông cùm xiềng xích, hay còn gọi là ' bình cảnh'. Mà ngược lại, cảm nhận được ' bình cảnh' thì đột phá sắp tới.
Phá vỡ bình cảnh, mới có thể được cảnh giới cao hơn, nhưng có người vĩnh viễn không cảm nhận được ' bình cảnh' đó, chớ nói chi là phá vỡ. Vì vậy, những người đó thành tựu có hạn, chỉ dừng lại ở cảnh giới đó.
Khúc Thanh Thanh ở Địa cầu, tốc độ tu luyện này so với kiếp trước ở Tu Chân giới, nơi dồi dào linh khí, là không bằng 1/10.
Nhưng nơi này là Địa cầu, tốc độ này cũng có thể coi là khủng bố.
Nếu so với Dương Sinh mấy chục năm mới tu luyện đến, kia đã là gấp không biết bao nhiêu lần. So với tên Thiên thì là gấp chục lần, dù sao hắn 4 -5 năm mới tu luyện đến luyện khí 5 tầng.
Nhưng không thể nói là người ở trên Địa cầu tư chất quá phế vật, mà là ngược lại.
Khúc Thanh Thanh dù sao cũng là đã từng Nguyên Anh kì cao thủ tồn tại, kinh nghiệm điều động linh khí không phải như người mới tu luyện có thể so sánh. Huống chi công pháp của Khúc gia, tuy không dám nói là đứng đầu Tu Chân giới, nhưng nếu so những người ở đây, cũng là vô cùng quý giá.
Khúc Thanh Thanh muốn trở về Tu Chân giới, đến Độ Kiếp kì phi thăng lên là không có khả năng, cô chỉ có thể đặt hi vọng vào Sinh Mệnh vòng, đưa cô trở về.
Dù sao, nếu là Luân Hồi bàn đưa cô đến, thì có thể đưa cô trở về. Nhưng bây giờ, Luân Hồi bàn cũng mất rồi, cô chỉ có thể đặt hi vọng lên cùng cấp bậc báu vật ' Sinh Mệnh Vòng', càng có nhiều tỉ lệ hơn một chút- dù chỉ 1 phần ngàn.
Khúc Thanh Thanh đã sớm dự tính, đến Tu Chân hội tìm một số thiên tài địa bảo khôi phục cho Sinh Mệnh vòng. Càng sớm càng tốt! Nhưng muốn tới Tu Chân hội, không biết sẽ ra chuyện gì, trước hết cần giữ mạng nữa, đừng nói đến thâu được cái gì.
Khúc Thanh Thanh nghĩ nghĩ, đột phá Luyện Khí tầng 2, dựa vào Linh Lung kiếm thuật, chiêu thức cô thành thạo, ít nhất có thể đả thương Luyện Khí tầng 4. Có thêm Linh nhãn, cũng miễn cưỡng giết chết.
Bất quá, thì lại thả thần thức Kim Đan Kì thôi. Nhưng không đến nguy cấp, bất đắc dĩ lắm Khúc Thanh Thanh mới dùng. Một lần sống lại, Khúc Thanh Thanh chính là càng trân quí sinh mạng mình.
Ai, Khúc Thanh Thanh nghĩ, đến Địa cầu sẽ được hưởng thụ một thời gian a!
" Hừm, phải tu luyện a, thời gian không đủ..."
Khúc Thanh Thanh mở máy tính, kiểm tra một chút của mình công việc.
Từ khi xuất sắc nhận được bằng tốt nghiệp khoa Công nghệ thông tin, Khúc Thanh Thanh đã bắt đầu làm việc chăm chỉ, cô được một công ty có danh tiếng ở A quốc chiêu thu vào, công việc nhận được cũng càng nhiều.
Hầu hết là Khúc Thanh Thanh nhận về nhà làm. Dù sao công ty chỉ quan trọng kết quả, Khúc Thanh Thanh vui vẻ nhận lời.
Những nhân viên khác, mỗi tháng chỉ được nhận khoảng 7-8 triệu.
Đối với một ít người này đã là đủ ăn.
Nhưng Khúc Thanh Thanh không giống như họ. Tinh thần lực chính là cô lợi thế lớn nhất dựa vào, kể cả trong chiến đấu hay xử lý công việc, đều nhanh hơn người thường gấp 20 lần.
Như vậy tính ra, một tháng 160 triệu, không phải rất cao, nhưng cũng không nhỏ.
Hai tháng ở đây, trừ cái đã xài, Khúc Thanh Thanh còn 200 triệu, cũng là có chút chút tài phú a.
Khúc Thanh Thanh đến một chuyến ' tiệm thuốc'
Tiệm thuốc này, không giống như trong tưởng tượng của nhiều người.
Đó là một ngôi nhà với kiến trúc cổ xưa, rời xa nơi thành thị ồn ào. Bao quanh ngôi nhà là một mảnh rừng trúc. Thỉnh thoảng, Khúc Thanh Thanh còn ngửi được mùi quen thuộc của dược liệu.
Thanh bình, yên tĩnh, thoải mái là những nhận xét của Khúc Thanh Thanh về tiệm thuốc này.
Còn về tại sao cô biết nơi này? Trên Internet giới thiệu mà đến a.
Khúc Thanh Thanh bước vào tiệm. Nơi đó, có một thiếu nữ chừng 14-15 tuổi, mặt mày thanh tú, vô cùng điềm đạm và thanh nhã, làm cho người ta bất giác có hảo cảm.
Thấy Khúc Thanh Thanh bước vào, thiếu nữ lóe lên trong mắt vẻ kinh ngạc nhưng vẫn không quên lễ phép gật đầu
" Quý khách, ngài có cần giúp gì không ạ?"
Khúc Thanh Thanh không khỏi thành tán thưởng, cũng gật đầu lại
" Ừ, cô chuẩn bị cho ta những dược liệu này"
Vừa nói Khúc Thanh Thanh từ trong túi lấy ra một tờ giấy nhỏ.
Gói đồ xong, cô bé kia mỉm cười
" Quý khách, đây là dược liệu cô cần"
"Được rồi, cô cứ để đấy"
Trong khi đợi lấy dược liệu, Khúc Thanh Thanh đã quan sát khắp nơi của tiệm. Cô gái kia cũng không có ý định cắt ngang.
" Này, đây là..."
" Quý khách, ngài cần gì ạ"
Khúc Thanh Thanh vừa nói, tay vừa chỉ vào một hạt giống được cất kĩ lưỡng trong một tủ kính.
Đây chỉ là một khoả vô cùng bình thường hạt xanh, to cỡ bằng hạt đậu, được đặt khéo léo trong một hộp gỗ chạm khắc tinh xảo.
Khúc Thanh Thanh nhìn nhìn, quay lại hỏi cái kia cô bé.
" Cái này như thế nào bán"
" Cài này...ta"
Khục Thanh Thanh hít một hơi, giũ chút bình tĩnh
" Sao, chẳng lẽ để ở đây mà không bán?"
" Không... chỉ là...
Là cái này có điều đặc biệt"
Khúc Thanh Thanh trong lòng ngọa tào vài câu, thầm nghĩ không đặc biệt mới lạ lạ.
" Vậy thì..."
Cô bé kia cố trấn an Khúc Thanh Thanh
" Không, ta... không phải đùa quý khách"
Cô bé kia bắt đầu giảng
" Thật ra, Phùng lão bản là chủ tiệm thuốc"
Khúc Thanh Thanh gật đầu, ra hiểu tiếp tục
" 3 năm trước, Phùng lão đem về một túi giống thảo quý. Phụng lão yêu dược liệu, nên đối thủ giống quý rất trân trọng, ngay lắp tức đem trồng.
Hơn một nửa là ra cây, còn lại đều hư thối
Điều này là bình thường, không có gì đáng nói...
Nhưng nhiều ngày sau cái này hạt giống là không có dấu hiệu hư gì cả, vẫn xanh tươi như vậy.
Đến nay đã là 3 năm. Trong 3 năm này, Phùng lão tìm mọi cách, nhưng hạt xanh này cũng không nảy mầm."
Nói đến đây, cô bé kia dừng lại thở dài, mắt ngấn lệ
" Phùng lão từ trước đến nay không con cháu, chỉ yêu thích dược liệu, nhưng... Phùng lão sắp không xong...ô ô ô"
Khục Thanh Thanh vươn tay vỗ vỗ lên lưng con bé
" Ý cô nói, Phùng lão cần tìm người có thể lắm hạt giống nảy mầm."
Cô bé nhanh chóng gật gật.
Khúc Thanh Thanh mân mê môi một lúc, mới nói ra
" Cô bé, dù sao ngươi giữ bên mình cũng vô ích, hay là cô bán nó cho ta đi"
"Sẽ không"
Cô bé lập tức phủ định
" Phùng lão không phải thiếu tiền người"
" Cùng sẽ không bán đi tâm nguyên của mình"
Khúc Thanh Thanh cũng sớm biết kết quả, này chỉ là dò chừng
Cô cười khổ
" Nếu ta nói ta có thể làm hạt giống nảy mầm thì sao"
Cô bé kia nhìn cô, đôi mắt viết rõ 3 chữ "không tin tưởng"
Phùng lão thật sự có nói với cô, 'nhân ngoại hữu nhân' nhưng từ trước đến nay dù sao cùng ít trải nghiệm, nên cũng chỉ để lời của lão làm lý thuyết suông. Cô nghĩ rằng nhỏ tuổi như Khục Thanh Thanh, sao có thể hơn Phùng lão bảo nhiêu năm kinh nghiệm.
Khúc Thanh Thanh bây giờ lại là thiết phục ngược lại.
" Cô bé, nếu như ta không biết làm nó nảy mầm, không biết nói giá trị, sao ta phải cực khổ năn nỉ cô đây chứ"
Cô bé kia nghiêng đầu, mắt hơi mờ mịt nhìn cô.
Khúc Thanh Thanh giật giật khóe miệng, xem ra nói đạo lý chính xác là không được a. Vậy thì chỉ còn cách...lừa gạt thôi.
Nội tâm Khúc Thanh Thanh reo hò:" Ta lại sắp được thể hiện tài năng a"
Cô bé kia giật mình nhìn Khúc Thanh Thanh, người mà đang nói chuyện bình thường bỗng chốc thay đổi đau đớn gương mặt, đang toát ra vô hạn bi thương.
Cô bé:"..."
Khúc Thanh Thanh nhập xong diễn, nhanh chóng ném lời kịch
" Tiểu cô nương, thật ra...ta đã làm chuyện vô cùng tội lỗi với ta ông. Ta muốn chuộc tội, chỉ phải dựa vào hạt giống này mà thôi"
Vừa nói, Khúc Thanh Thanh ngửa mặt 60 độ, ánh mắt xa xăm
" Năm đó, tới rồi ta 18 tuổi thời điểm...
Ngày sinh nhật với mở đầu vui vẻ, ta được ông dắt đi rất nhiều nơi, chơi thật nhiều
Một ngày hạnh phúc... cũng là bắt đầu sự tồi tệ.
Vì làm ta bất ngờ, ông về nhà lén lút chuẩn bị... Nhưng ta lại không hay biết cứ tưởng là kẻ trộm, một dép phang tới... Ô ô ông ta đến bây giờ vẫn chưa rõ sống chết, chỉ có thảo này mới trị được a"
Khúc Thanh Thanh giọng càng đau khổ
" Cô nói có phải... chính tay ta đã hại ông ta không"
Cô bé kia trầm mặc, nhưng trong đôi mắt lại là :" cô đích thực hại ông cô a"
Cứ cảm thấy chuyện Khúc Thanh Hóa kể có gì sai sai, cứ như chuyện vui, nhưng gặp cái kia vô hạn bi thương tầm mắt cảm nhiễm, cũng gật đầu
" Được rồi, ta để cô gặp Phùng lão, để Phùng lão quyết định đi"
Khúc Thanh Thanh lau chùi nước mắt giàn giụa trên mặt, hớn hở theo sau
Cô bé từ nhỏ trong căn nhà trúc, không biết hai từ ' diễn tinh' thầm nghĩ cái này tỷ tỷ nhỉ bị nhập hồn.
-------------
Phía sau nhà trúc, là một mảnh sân rộng, chỗ không khác biệt là không khí nơi đây vẫn thoải mái yên bình.
Nơi đó, có một cái lão giả khuôn mặt xanh xao, dáng người gầy yếu với mái tóc trắng xóa đang chăm chỉ làm việc. Nhưng đôi mắt kia vẫn là một mảnh minh mẫn cùng cơ trí.
Khúc Thanh Thanh đứng đó, nhìn nhìn lão giả mà đề phòng.
Lão giả kia, một cái luyện khí 10 tầng
Tuy đang bị thương, nhưng cũng là một dạng dễ dàng chụp chết cô tồn tại.
Lão giả kia dường như không phát hiện cô người đến, tại tiếp tục làm công việc yên bình
Một người đứng, một người làm bỗng nhiên phá lệ hoà hợp.
Lão giả từ từ mà kéo nước lên từ giếng, tay run run rót vào ấm trà.
Ông bật lửa, một lát sau trà đã bay ra nghi ngút mùi thơm. Hương này hít vào, Khúc Thanh Thanh cảm giác như được ngâm mình trong nước ấm.
Lão nhìn về phía Khúc Thanh Thanh ra hiệu
"Ngồi"