Trong phòng chờ, Lục Vũ và Trần Minh An
" Lục Vũ, ta nói cho ngươi, ngươi đánh chủ ý lên ai, ta không quan tâm, nhưng nếu người là Trần Thanh Thanh, ta sẽ không bỏ qua"
" Ha, không bỏ qua ta?"
Lục Vũ khinh thường nhìn Trần Minh An, giọng điệu có vài phần trêu cợt
" Ngươi làm sao không bỏ qua ta đây? Hay là ngươi cũng đối Khúc Thanh Thanh dâng lên hứng thú
Dù sao, ngươi và Trần Thanh Thanh cũng không có quan hệ huyết thống"
Nếu có người khác ở đây, nghe được những lời này chắc chắn sẽ rất bất ngờ.
Trần Minh An là ai? Người mà có sức ảnh hưởng đều lan đến rồi B quốc. Thế mà dám có người dùng giọng điệu như vậy đối hắn mà vẫn không làm sao.
Còn có cái tin tức kinh người: Trần Minh An vốn không có quan hệ huyết thống với Trần Thanh Thanh. Vậy rốt cuộc, ai không phải thuộc Trần gia người.
Trần Minh An đến nay đã nuốt gần hết Trần gia, cũng coi như là người thừa kế. Không có gia tộc nào giao quyền thừa kế cho người ngoài. Đó là thiết luật! Vậy thì Trần Thanh Thanh có khả năng không phải Trần gia người sẽ hợp lý, từ nhỏ Trần Thanh Thanh đã không được thương yêu rồi.
Trần Minh An liếc Lục Vũ một cái, chốc chốc bật cười. Một lúc sau giọng điệu nghiêm túc
" Ta đối Trần Thanh Thanh không có cái kia tình cảm, nhưng, Trần Thanh Thanh với ta mà nói, là đặc biệt quan trọng."
Lục Vũ nhìn Trần Minh An, hừ cười một tiếng, cũng không nhiều dây dưa, dứt khoát bỏ ra ngoài.
Chê cười? Chỉ là tình bằng hữu tại sao lại bảo vệ như vậy. Chẳng lẽ là tình huynh muội? Điều đó càng không có khả năng.
Tiệc nhanh chóng đến buổi chiều, khách khứa cũng đã về hơn phân nửa, trên mặt mang nhiều cảm xúc khác nhau.
Những người đến đây, không chỉ đơn giản là tham gia tiệc như vậy. Đa số người đến đây để móc nối quan hệ, bàn chuyện làm ăn, thu thập tin tức...
Còn có một loại người...
" Ha, thì ra là Trần gia Tiểu thư a. Trách không được, tài đại khí thô như vậy"
Nghe người kia châm chọc lời nói , Khúc Thanh Thanh không có bất kì cái gì sinh khí, ngược lại còn lộ ra một cái ' hữu hảo' tươi cười:
"A, ta như thế nào so được với cô, ta sẽ không bao giờ mua một đồ vật gấp 10 lần giá. 100 triệu đâu... Ồ, hôm nay ngươi không mặc nó a"
Nói, lại lộ ra tò mò biểu tình.
Cái này tò mò biểu tình làm lại khoa trương lên, như sợ người khác không biết mình biết lý do một dạng. Ai không nghe ra, đây chính là châm chọc lời nói.
Bên kia Diệp Tỉnh bị nhắc đến chuyện mất mặt ngày hôm qua, xấu hổ không thôi. Lại bắt gặp Khúc Thanh Thanh biểu tình này, càng đối Khúc Thanh Thanh oán hận lên.
Diệp Tỉnh, trực hệ gia tộc Diệp gia, gia tộc lâu đời, cũng là một trong 5 gia tộc lớn ở B quốc.
5 đại gia tộc này gồm:
Tiêu gia, Khúc gia, Diệp gia, Thần gia, Tô gia.
Mấy năm nay phát triển nhất chỉ có Tiêu gia, Khúc gia, Thần gia.
Nhưng Diệp gia và Tô gia cho dù có xuống dốc thì so với nhiều gia tộc khác vẫn là quái vật khổng lồ. Dù sao đây là những gia tộc lâu đời, nội bộ như thế nào thì không ai biết được là sâu bao nhiêu.
Khúc Thanh Thanh nói xong câu đó, liền xoay hướng khác, nhưng sau lưng lại nghe tiếng nói của Diệp Tỉnh
" Quan hệ của cô cũng thật rộng rãi a? Lục Vũ,Thần ca đều qua chào hỏi cô đây. À, nghe nói cô còn có một đoạn tình cảm với Lục Vũ nhỉ?"
Diệp Tỉnh một phen ý tứ lời nói, để mọi người từng cái nhao nhao bắt đầu nghi ngờ lên.
Hôn sự của Lục Vũ và Trần Thanh Thanh vốn là một hôn sự tốt đẹp giữa hai nhà Trần Lục, tại sao lại phải chuyển đổi? Vậy mấu chốt ở đây chính là bên trên 2 người này: Lục Vũ và Trần Thanh Thanh tình cảm ra vấn đề.
Hay là nói, cái này Trần Thanh Thanh Trần tiểu thư câu tam đáp tứ, nhân phẩm thấp kém, nhưng lại không thể làm cho Trần gia mất mặt mà công bố quang minh chuyện này. Cách giải quyết tốt chính là dời hôn ước sang Trần Minh Ngọc. Mọi người chưa nghĩ tới thì thôi, càng nghĩ lại càng cảm thấy hợp lý lên.
Khúc Thanh Thanh làm sao không nghe ra Diệp Tỉnh ý tứ, muốn làm cô mất mặt. Mọi người là có phần đúng, công bố chuyện này Khúc Thanh Thanh cũng phải mất mặt, nhưng không phải mất mặt do chuyện thân cô, mà là cái thân phận tư sinh tử này.
Khúc Thanh Thanh không để ý Trần gia chuyện này, nhưng bây giờ Trần Minh An trở về rồi, hắn ta không đơn giản, cô không có nắm chắc cùng hắn đối đầu nên chưa thể công khai cái này.
Nhưng Khúc Thanh Thanh cũng không phải quả hồng mềm mặc người bóp.
Khúc Thanh Thanh lạnh nhạt quay lại nhìn Diệp Tỉnh, lời nói khẳng định:
" Cô từng điều tra ta"
Diệp Tỉnh đắc ý gợi khoé môi:
" Phải thì thế nào, nếu cô quang minh chính đại, cũng không cần sợ người khác điều tra đi
Hay là cô có tật giật mình"
Khúc Thanh Thanh không có bị lời nói khích của Diệp Tỉnh làm ra cái gì phản ứng, vẫn một bộ lạnh nhạt, xem chừng có nét giống Trần Minh An
" Chuyện ta như thế nào không phải vấn đề, vấn đề chính là ngươi... điều tra ta"
" Phải, ta điều tra cô thì sao, ta có năng lực làm điều đó"
Lục Tuấn hôm nay theo gia tộc đến cũng vội vàng ' góp vui'
" Trần Thanh Thanh, thì ra là cô leo lên anh ta, hèn gì ở trường học lại dám đối ta nói những lời này. Nhưng cô nghĩ cô là cái gì, chỉ là một cái ngoạn vật của anh ta mà thôi, còn ta, là thân anh em, những gì cô đối với ta, anh chắc chắn sẽ hoàn lại cho cô
Từ bỏ đi, cô không có bất cứ thân phận gì cả"
Khúc Thanh Thanh phảng phất như không nghe thấy Lục Vũ lời nói, đối Diệp Tỉnh:
" Diệp Tỉnh, ngươi nói lời này là quá khen ta à, ta có bản lĩnh câu cá hay không là ta năng lực, e rằng có người muốn mà không được đây, nhưng tay nghề của ta thấp kém, cá không có, ngược lại câu được một đóng rác rưởi."
Diệp Tỉnh bị lời nói này làm cho hết hồn. Cô cứ tưởng Khúc Thanh Thanh sẽ rối rắm giải thích chuyện này. Không ngờ, cô ta không chỉ không biết xấu hổ nhận, mà còn dám xé rách mặt, mắng bọn họ là rác rưởi, Diệp Tỉnh có thể lý giải. Đây là cô có ý muốn khích Khúc Thanh Thanh lời nói. Nhưng có thể Tiêu Dật Thần lại là không thể đắc tội người.
Lát sau, hồi phục lại, Diệp Tỉnh tuy giận dữ, nhưng vẫn mừng như điên. Diệp Tỉnh ghen ghét, cô hao tổn tâm trí với Khúc Thanh Thanh như vậy là vì Tiêu Dật Thần đối Khúc Thanh Thanh nổi lên hứng thú! Đây là điều bao nhiêu năm nay, cô vẫn không thể làm được. Cô chỉ là một cái ' thanh mai trúc mã' hữu danh vô thực. Có thể Tiêu Dật Thần chưa nhận ra, nhưng Diệp Tỉnh lại thấy rõ, trong mắt Tiêu Dật Thần chứa đựng Khúc Thanh Thanh một loại khác biệt tâm tình. Nhưng có thì sao, cô sẽ chặn mọi cách, không cho cái này tâm tình phát triển ngoài ý muốn.
Tiêu Dật Thần, Diệp Tỉnh cũng là có hiểu, bên ngoài cũng không quá lạnh nhạt, cũng có kiên nhẫn bồi cô một chút, nhưng khi chạm đến hắn bực mình rồi, thì là một loại tàn độc đau khổ. Trước mặt nhiều người như vậy mắng hắn, đây là đối Tiêu Dật Thần quyền uy khiêu khích! Khúc Thanh Thanh cho dù là Trần gia tiểu thư, cùng khó bảo vệ được ả.
Lục Minh lại làm ra khác phản ứng, giận dữ hét ầm:
" Trần Thanh Thanh, cô dám mắng ta là rác rưởi. Lực trước, nếu như cô thay đổi, ta còn tự nhủ trong lòng sẽ cho cô một cơ hội. Nhưng bây giờ, cô hết hi vọng đi, đừng nói muốn vào gia môn Lục gia, dám chừng Trần gia cô cũng không ở được"
Khúc Thanh Thanh bắt được trong mắt Lục Vũ ẩn ẩn khinh thường. Hắn nói ra những lời này, chỉ có một khả nâng, Lục Vũ cũng đã biết chuyện cô là tư sinh tử.
Khúc Thanh Thanh không có bất ngờ, Lục gia đã biết rất lâu rồi, Lục Tuấn biết cũng không phải chuyện lạ.
" Ngu ngốc"
" Không biết phấn đấu thì thôi, cứ treo anh, anh bên miệng không thấy ngượng sao, hèn gì Lục Vũ dễ dàng nuốt Lục gia như vậy. Nếu không có Lục gia, ngươi cũng không là cái thá gì"
Lục Tuấn bị chạm đến mình nỗi đau, nào có thể bình tĩnh. Từ nhỏ đến lớn, đè ở hắn trên đầu là anh trai cái bóng lớn, bây giờ trước mặt mọi người bị Khúc Thanh Thanh chọc thủng, sao có thể để yên.
" Ngươi dám nói ta như vậy. Cô cũng không nhìn lại mình, đúng là vật hợp theo loài"
Nghe lời nói Lục Tuấn, mọi người theo bản năng sững ra, người Trần gia tuy không nói, nhưng cũng nhìn về phía Lục Tuấn ánh mắt bất thiện. Trần Thanh Thanh đang là tiểu thư, nói như vậy chẳng khác nào mắng bọn hắn.
Duy Trần gia người không có cài này cảm nhận chắc cũng chỉ có Trần Thanh Ngọc đi. Hưng phấn đến khuôn mặt đều tràn đầy ý cười, chỉ kém không phất cờ reo hò thôi. Cô hận không thể ra đó chà đạp Khúc Thanh Thanh vài câu, nhưng vẫn kìm nén lại. Trần Thanh Thanh còn là Trần gia người, cô không có ngu ngốc mà cho mọi người nhìn một màn nội bộ xâu xé.
Khúc Thanh Thanh đôi mắt chuyển đến Lục Tuấn mặt, không có cái gì uy hiếp nhưng lại khiến Lục Tuấn đỗ mồ hôi. Lục Tuấn trong miệng ' vật hợp theo loài kia' người khác có thể hiểu lầm nhưng Khúc Thanh Thanh trong lòng hiểu rõ.
Trong đời Khúc Thanh Thanh rất ít thứ cấm kị, nhưng Lục Tuấn đã chạm vào một cái. Cho dù là kiếp trước mẹ hay thân thể này mẹ cô, cũng không thể xúc phạm. Đó là cô đối người thân một loại tôn trọng.
" Lục Tuấn, ngươi có tin hay không ta một cái tát chụp chết ngươi"
Lục Tuấn bị Khúc Thanh Thanh nhìn đến ra mồ hôi lạnh, bây giờ thẹn quá thành giận, càng là mất bình tĩnh
" Ngươi tới, tới đánh ta a. Ta xem ngươi làm gì được ta"
Nói, lại vừa sấn tới Khúc Thanh Thanh
" Dừng tay"
" Dừng tay"
Hai tiếng quát đồng thời quát lên, chủ nhân chính là Trần Minh An cùng Tiêu Dật Thần.
Khúc Thanh Thanh nhìn về phía Tiêu Dật Thần. Trần Minh An là chủ bữa tiệc, ngăn cản xung đột là có thể lý giải, còn Tiêu Dật Thần, góp cái gì vui?
" Thần ca, lúc nãy ả ta dám chửi ca, ta là muốn giúp ca trừng phạt một chút cái này người không biết điều"
Diệp Tỉnh lời nói ẩn ẩn hưng phấn.
Nhưng thực tế, khác xa những gì cô tưởng.
Sự nhẫn nại của Tiêu Dật Thần đối với Khúc Thanh Thanh giới hạn, đến ngay cả bản thân Tiêu Dật Thần cũng không biết, thậm chí trong lòng không có bất luận cái gì sinh khí.
Không sinh khí, cũng không phải đồng nghĩa với không để ý. Tiêu Dật Thần hồi hộp mà nhìn Khúc Thanh Thanh chuyển tầm mắt qua nhìn mình.
Không sai, là hồi hộp.
" Thần ca, ta..."
Diệp Tỉnh định lay góc áo Tiêu Dật Thần lại bị cái liếc mắt của Tiêu Dật Thần lui về phía sau vài bước.
" Chuyện của ta không cần cô đến quản đi"
Diệp Tỉnh tự nhiên không cam lòng, nhưng không có hành động gì nữa. Nên biết, Diệp Tỉnh tuy có điểm tiểu thông minh nhưng bất quá chỉ là cái tiểu thư. Còn Tiêu Dật Thần, chính là chưởng quản Tiêu gia 7 năm lâu.
Chỉ cần nói thế thôi, không cần thêm cái gì nữa, đều có thể hiểu Tiêu Dật Thần là dạng nào trải qua lâu nay.
Khúc Thanh Thanh quay qua Lục Tuấn
" Ngươi sẽ hối hận"
Nói xong, Khúc Thanh Thanh xoay người rời đi rồi.
Diệp Tỉnh đã như thế, Lục Tuấn cũng không có bất cứ hành động gì nữa, cũng lui đi chỗ khác, nhưng hai người này đều rất ăn ý cho Khúc Thanh Thanh một cái oán độc tầm mắt.
Không khí bữa tiệc hơi lắng đọng lại. Mọi người đều có cùng cái suy nghĩ, cái này Trần gia tiểu thư, cũng không giống như đồn đãi. Xem ra là sắp có chuyện xảy ra đây.
Tiêu Dật Thần xoay bóng lưng, đi theo sau Khúc Thanh Thanh ra ngoài rồi.