Chương 17: Trương Húc

Điện thoại bên kia là tiếng Tiểu Ngưng truyền đến:

" Thanh Thanh, chiều nay có rảnh sao?"

Khúc Thanh Thanh nghĩ nghĩ, làm việc hơn một tháng đích thực nên xả hơi. Cô tiếp lời:

" Có rảnh"

" Kia tốt quá, vậy đi cùng mình đến tiệc sinh nhật Trương đại thần nha"

" Tiệc sinh nhật? Trương Đại Thần"

Khúc Thanh Thanh giọng nói tỏ vẻ quái dị.

Tiếng Tiểu Ngưng bên kia dần nhỏ lại

" Ân, là... cái học đệ"

Trương Đại Thần cái này, Khúc Thanh Thanh là biết đến. Ở trong trường tam đại nam thần vô cùng nổi danh, thuộc về mỗi khối 10, 11 và 12. Lớp 11 nam thần chính là Lục Vũ, gần đây còn có thêm cô một cái phong hào "3 T nữ thần". Còn Trương Húc, là thuộc về khối 10.

Trương Húc không chỉ là thiếu gia Trương gia, thuộc 3 gia tộc lớn của A quốc, thành tích ưu dị, tính tình tốt, lại còn là một tay chơi Liên Minh cừ khôi. Chỉ là, cái tên này liên quan cái rắm gì đến muội muội. Muội muội tính cách nội hướng, Khúc Thanh Thanh không phải chưa từng chứng kiến, nay lại chủ động tham gia?

" Muội muội à, muội có họ hàng với hắn sao?"

Với cái này xưng hô, Tiểu Ngưng cũng đã sớm quen, chỉ cảm thấy bạn học này có hơi kì lạ.

" Không có" Tiểu Ngưng giọng nói lại chuyển gấp gáp, còn nghe ra vẻ... chột dạ

"Mình tham gia cũng thật bình thường mà, dù sao là chung trường, chiều nay lại không có cái gì làm, tới góp vui một chút cũng rất tốt"

Uy uy, vậy ai bữa hôm trước nói chiều nay phải đi nhà sách nên không đi coi phim cùng cô được? Khúc Thanh Thanh chìm vào đau lòng lại nghe nài nỉ:" Thanh Thanh..."

" Được rồi được rồi, đợi ta một chút"

Ai nha, ai biểu mình chỉ có một cái này muội muội đâu.

Khúc Thanh Thanh xuống lầu thời điểm, Trần Minh An vẫn còn ngồi đó xem tài liệu. Tiếng nói trầm trầm truyền đến

" Có việc ra ngoài sao?"

Khúc Thanh Thanh hơi ngẩn ra:" Ừ..."

" Chiều nay sợ rằng sẽ có mưa, mang theo dù,còn nữa, nhớ đem theo điện thoại, có việc gì thì liên lạc về nhà"

Khúc Thanh Thanh nghi hoặc nhìn về Trần Minh An, trong lòng không hiểu sao dâng lên ấm áp, chắc là...do ngữ khí này đi, Khúc Thanh Thanh rất hưởng thụ giọng điệu này, giống như... mụ mụ lo cho con gái

" Đây là..quan tâm ta?"

Trần Minh An không có ý trả lời vấn đề này, mà nói:

" Tối nay tận lực về sớm"

"Ừm..."

-------------------

Khúc Thanh Thanh và Tiểu Ngưng đến đó, cũng đã tập hợp rất nhiều người. Xem ra Trương Húc này, rất nổi tiếng a. Cô đang đánh giá xung quanh, thì nghe một vài tiếng la í ố

" A, nữ thần cũng đến"

" Ô, nữ thần nhìn ta bên này aaa"

" Nữ thần đến, chẳng lẽ vì nam thần. Ta hụt hẫng a"

" Nói gì đâu, ta thấy đây là lần gặp đầu tiên thì có"

" Hừ, cô ta chỉ là có chút sắc đẹp thôi, làm quá lên"

" Có giỏi thì ngươi cũng đẹp như người ta đi"

....

Tiểu Ngưng quay sang nhìn cô, mang vẻ áy náy:"Xin lỗi, mình cũng không biết là tạo oanh động lớn như vậy"

Khúc Thanh Thanh lườm Tiểu Ngưng một cái, vậy mà có người kéo cô đi bằng được.

Tiểu Ngưng không đáp, chỉ biết lè lưỡi cười cười. Thấy muội muội còn để bụng việc này, Khúc Thanh Thanh cười khổ"Không có việc gì"

Đối với muội muội mà nói, nhiều ánh mắt nhìn như vậy xác thực là cảm thấy khó chịu, không được tự nhiên. Còn Khúc Thanh Thanh, nhiều người như vậy, kiếp trước Khúc Thanh Thanh cũng đã... từng giết quá.

Khúc Thanh Thanh nhìn đang đi về phía mình một người nam nhân cao khoảng 1m8. Nếu như không có cái kia tóc đen mắt đen, cô chắc sẽ rất khó cho rằng đây là người A quốc.

" Chắc là nữ thần gần đây Trần Thanh Thanh đi. Cô đến làm ta rất bất ngờ. Được rồi, đừng đứng ngoài đây nữa. Mời vào, mời vào"

Cô nhìn vào mắt hắn.. sâu thẳm, đen nhánh như muốn hút người ta vào đó...

Mị lực! Tên này mị lực thật lớn. Giơ tay nhấc chân, lời nói tuy rằng dứt khoát lại mang một cỗ rất có đảm đương mị lực, khiến người ta chú ý.

Khúc Thanh Thanh ấn tượng đầu tiên tiếp xúc với Trương Húc là rất không tệ. Thật sự rất có hảo cảm, không chỉ bởi vì tính tình rộng rãi, thoải mái mà phong cách này rất giống một bằng hữu của cô ở Tu Chân giới.

Trương Húc nhìn sang đi bên người Tiểu Ngưng:" Đồng học này..."

" Lý Tiểu Ngưng, ta muội muội tốt, chiếu cố nó nhiều hơn"

Trương Húc nhìn Khúc Thanh Thanh cho Tiểu Ngưng một cái sủng nịch tươi cười, thầm nghĩ Tiểu Ngưng trong lòng vị nữ thần này, chắc là địa vị không nhỏ nhưng vẫn không quên đáp lại

" Tất nhiên, Tiểu Ngưng phải không, đáng yêu thật"

Nói, lại đưa tay xoa đầu cô

Tiểu Ngưng đỏ bừng mặt, lí nhí gọi nhỏ:" Trương đại thần.

" Sau này phải gọi Húc ca"

Một lúc sau

Trương Húc cầm tay Tiểu Ngưng, mạnh mẽ, khí phách từng động tác... mà ném đi trái bôling. Do góc độ, Tiểu Ngưng như rúc trong Trương Húc lòng ngực, vì ngại ngùng nên chỉ biết cười cười, rất ngoan ngoãn bộ dáng. Khung cảnh lãng mạn, lại đưa đến nhiều ánh mắt ghen ghét, 99% là của những người ái mộ Trương Húc, trong đó có một cái tầm nhìn ghen ghét mãnh liệt khiến Trương Húc không thể bỏ qua, quay đầu lại tìm kiếm..

Trần Thanh Thanh!

Khúc Thanh Thanh nhìn hai người hỗ động bên kia, ngửa mặt lên trời thở dài. Sự thật là Khúc Thanh Thanh cô bị bỏ rơi.

" Muội muội thật bị mua chuộc dễ như vậy sao. Ai nha, còn tỷ tỷ, ngươi nhớ nhớ còn một cái tỷ tỷ đây này."

Khúc Thanh Thanh đồng ý đi cùng Tiểu Ngưng, một phần là khuây khỏa, phần nhiều là muốn giúp Tiểu Ngưng bước ra thế giới bên ngoài. Tiểu Ngưng có vấn đề giao tiếp, không phải tâm lí vấn đề mà là ít thực hành vấn đề. Tiểu Ngưng không phải ngốc, muội muội biết mình chỗ thiếu hụt rất rõ ràng, nhưng cũng không có ý sửa.

Giống như một loại biết được công thức Toán, nhưng không làm nhiều bài tập thì không thể áp dụng công thức thành thạo để giải một dạng. Mà việc Khúc Thanh Thanh đảm nhiệm, chính là giựt dây cót.

Khúc Thanh Thanh nhìn nhìn, lại bất giác rồi lại nhớ chuyện cũ. Những năm đầu được về Khúc gia dòng chính, là những tháng ngày dài đằng đẵng. Hầu hết, Khúc gia dòng chính người cũng đều là Thiên Linh Căn thiên tài. Còn dòng phụ Địa Linh Căn còn không có, đừng nói đến Thiên Linh Căn. Khúc Thanh Thanh là trường hợp đặc biệt. Do tư chất cao, về không được bao lâu, Khúc Thanh Thanh tu vi theo tăng nhanh. Cứ tưởng theo đà này, Khúc Thanh Thanh có thể bảo vệ mình, thậm chí tìm cô tình yêu. Nhưng trôi chảy như vậy sao ?

Những người kia, thân là đối thủ cạnh tranh, sao có thể để việc như vậy xảy ra, họ thân là dòng chính người, lại không bằng một đứa chi nhánh bên ngoài.

Họ đánh cô. Khúc Thanh Thanh thực lực là cao hơn bọn họ, nhưng công pháp, vũ kĩ tốt đều không, lại thêm nhiều người như thế... Khúc Thanh Thanh không đánh lại.

Họ đi để lại trên người cô nhiều vết thương dữ tợn, nhưng không thể bằng được nỗi uất ức trong lòng. Những năm trước, cô đều là gia tộc bọn kia đối tượng sùng bái, ngưỡng vọng, chưa khi nào chịu uất ức như thế này. Cô nhận ra tình hình, ở đây cô chỉ có một mình. Nhưng Khúc Thanh Thanh mau chóng lấy lại tinh thần

Cái Khúc Thanh Thanh có, chính là tiềm lực. Đợi khi cô có thực lực cao đến áp đảo, ai còn có thể đối xử với cô như vậy? Khúc Thanh Thanh tự nhủ rằng cố gắng tu luyện

Mọi việc vẫn không suôn sẻ, Khúc Thanh Thanh phát hiện, mỗi tháng, tài nguyên của cô càng ngày càng ít, đến cuối cùng, công khai mất đi tài nguyên. Khúc Thanh Thanh biết, là đám người kia giở trò. Cô muốn tìm một vị trưởng lão thông báo việc này, muốn họ giúp cô, nhưng Khúc Thanh Thanh không gặp được. Mà trưởng lão đều lo việc tu luyện của mình, đâu có rảnh để ý đến đám Trúc Cơ cỏn con. Thế là Khúc Thanh Thanh rơi vào một cái vòng lặp: tu luyện-->bị đánh-->tìm giúp đỡ.

Dần dà, do bị đánh nhiều lần, lại không có tài nguyên chống đỡ. Khúc Thanh Thanh tu vi dậm chân tại chỗ, thậm chí do bị đánh mà có nguy cơ tổn thương căn cơ.

Khúc Thanh Thanh năm sau trắc thí võ đài, nhận được là một trận đánh tơi bời cùng lời cảnh cáo sẽ bị đuổi khỏi gia tộc nếu tu vi vẫn còn trì trệ. Nghe tới đó, Khúc Thanh Thanh thở dài, thôi thì thoát đi vậy dám chừng sẽ tốt hơn ở lại gia tộc. Cô chẳng phải mong muốn nhất là trở về cùng Tiêu Dật Thần sao? Cô buông bỏ.

Cũng tại năm đó rồi, Khúc Thanh Thanh gặp được một người: Trần Tinh, là một cái thiếu niên hoạt bát, nhỏ hơn cô hai tuổi: Phương Húc. Hắn gặp được cô khi cô vừa bị đánh xong một trận tơi bời, nằm dưới đất thở hổn hển, cảm nhận được ánh sáng bị che khuất, Khúc Thanh Thanh nheo mắt nhìn lên: Thật có mị lực một cái cậu bé.

Hắn hỏi cô, giọng hơi mang trẻ con điệu

" Cô cần giúp đỡ sao?"

Lúc đó, Khúc Thanh Thanh choáng váng đầu, nghe thấy người hỏi như thế, liền nói ra khao khát của mình

" Ta muốn có tài nguyên, ta muốn trả thù, ta muốn thực lực"

Nói xong, cô dần chìm vào bóng tối, chỉ còn tiếng nói nhỏ dần

" Ta sẽ giúp cô"

Chuyện Phương Húc nói, cô cũng không có để ý nhiều.

Hôm sau, gia tộc tầng trên kêu cô lên gặp mặt. Cô đi vào, gặp một gương mặt quen thuộc. Không phải cô muốn nhớ ra hắn mà là do chính hắn đặc biệt, một mị lực đặc biệt.

Ra khỏi phòng, Khúc Thanh Thanh tâm tình phức tạp. Đúng như cô mong muốn, cô nhận rất nhiều tài nguyên, còn nhận được một viên chữa thương căn cơ- quí giá vô cùng.

Khúc Thanh Thanh chịu không nổi thắc mắc, đi gặp hắn. Khúc Thanh Thanh hỏi hắn, tại sao phải giúp cô. Khúc Thanh Thanh không tin, một người không hề quen biết, tự nhiên lại ra tay giúp đỡ, cô không tin có cái gọi là lòng tốt đơn thuần. Ít nhất đây là cô cảm nhận được trong suốt thời gian 14 năm nay.

Phương Húc híp mắt cười, trông vô hại, hắn đáp:" Bởi vì ta thấy cô khó chịu ta cũng khó chịu, ta chính là người theo đuổi ánh sáng của lòng nhân đạo"

Khúc Thanh Thanh đang nghiêm túc muốn nghe, lại bị một câu như thế giáng xuống, cứng đờ người. Chờ hồi phục tinh thần, cô nắm luôn cái tảng đá, phang hướng hắn mà tới. Từ đây, Khúc Thanh Thanh có thêm một cái bằng hữu

Hắn đáp lại, lần này tương đương nghiêm túc:" Ngươi muốn theo ta lang bạt Trung Thiên Vực, làm ta thuộc hạ"

Đến đây, Khúc Thanh Thanh thông suốt mọi việc. Khúc gia là quái vật ở Tam Sơn vực nhưng so với Trung Thiên Vực thì không đáng cái gì. Là người Trung Thiên Vực, hèn gì, hắn có thể dễ dàng giúp đỡ cô. Còn về lý do này, cô không có nghi ngờ. Nhưng bây giờ hồi tưởng lại, theo hắn tính cách, thằng nhãi này chắc chỉ vì thấy cô đẹp nên cứu giúp mà thôi

Khúc Thanh Thanh tâm trạng không tồi, muốn trêu chọc hắn

" Nếu ta nuốt lời thì sao?"

" Ta tin ánh mắt của mình"

Tin tưởng là của hắn chuyện. Và quả thật, Khúc Thanh Thanh nuốt lời. Nhiều năm sau, khi đã trở thành Khúc gia thánh nữ, thực lực Nguyên Anh cao cường, cô đè hắn ra đánh, đánh hắn trong thời gian

xếp hạng" Long Bảng". Khúc Thanh Thanh bắt hắn kêu cô ' đại tỷ', nhưng đáng tiếc, cô chưa thể cùng hắn lang bạt Trung Thiên Vực.

Khúc Thanh Thanh nhớ tới đây, bỗng tuôn ra một cái ý nghĩ. Nếu cô có thể xuyên qua, làm sao biết được những người khác ở Tu chân giới có xuyên qua không? Lúc đầu, cô nhận định là Luân Hồi Bàn đưa cô đến, nhưng chuyện này rất mơ hồ, còn nhiều nghi vấn. Khúc Thanh Thanh định tìm một cái cơ hội, thử thử Trương Húc này xem

---------------

Dự tiệc Trương Húc xem như một cái tiểu nhạc đệm.

Đúng giờ ngày mai, Khúc Thanh Thanh theo xe Trần Minh An đến nhà hàng Mỹ Sơn. Còn Trần Minh Ngọc đã theo xe gia chủ đi. Khúc Thanh Thanh thấy vẻ mặt Trần Nhật hôm nay khó chịu không được.

Lục Vũ là người cô gặp đầu tiên ở nhà hàng. Hắn ta mặt một thân áo trắng, tóc được chải chuốt đàng hoàng. Vẫn luôn mang theo trên mặt nét cười hữu hảo:" Tiểu Thanh, lại gặp mặt, hôm nay em thật đẹp, thật giống như là cô dâu của ta"

Người xung quanh rất nhanh liền chú ý động tĩnh bên này. Một đôi ' tiên đồng ngọc nữ' như vậy, không chú ý cũng khó. 2 người mặc một đôi áo trắng giống nhau. Càng chưa nói đến việc, thiếu gia Lục Gia, Đại tiểu thư Trần gia, hai người này đã từng có hôn ước a! Mọi người cùng trông mong xem kịch vui, nhưng tiếng nói của Trần Minh An để bọn họ thất vọng rồi.

" Vào trước đi rồi tính"

Lục Vũ không có cái cảm giác xấu hổ khi bị Khúc Thanh Thanh làm lơ, theo sau Khúc Thanh Thanh tiến vào

Trần Minh An bước vào, mặc kệ tầm mắt của mọi người đối với vai chính bữa tiệc này, hướng Lục Vũ, nhíu nhíu mày:" Đi theo ta"

Khúc Thanh Thanh không chú ý Lục Vũ và Trần Minh An đã đi khỏi, vì lúc này, cô định tầm mắt của mình lên một người:" Tiêu Dật Thần?"

Khúc Thanh Thanh cũng đã chuẩn bị tâm lý sẽ gặp Tiêu Dật Thần tại bữa tiệc. Người có đủ thể diện mời Khúc Thanh Thanh từ B quốc xa xôi đến dự tiệc, ở đây chắc chỉ có Trần Minh An. Tiêu Dật Thần hướng bên này nhìn, Khúc Thanh Thanh đáp lại hắn một cái thoải mái tươi cười

" Tiêu Tổng a"