Chương 16: Dứt tình

Khúc Thanh Thanh liếc mắt người tới. Là một cái mỹ nhân, mặc áo hở vai, tô son phấn hơi đậm, nhưng lại không tạo ra thô tục, ngược lại cho người khác một loại quyến rũ thành thục. Tất nhiên, người này chính là một cao thủ trong việc trang điểm.

Đình Lê thấy Khúc Thanh Thanh nhìn cô hồi lâu mà không nói tiếng nào, cau mày nghi hoặc: " Ngươi, không biết ta?"

Khúc Thanh Thanh quái dị nhìn trước mắt người:" Có bệnh a!"

Đình Lê cho là cô nghe lầm, cất cao giọng:

" Cái gì?"

" Ta nói cô là ai, tại sao ta phải biết cô"

"Cô là cố tình đúng không?"

Trong mắt Đình Lê xem ra, chính là Khúc Thanh Thanh cố ý để mình mất mặt. Quả thật mà nói, Đình Lê là một minh tinh khá nổi tiếng gần đây. Cô phát hỏa trong một bộ phim thần tượng, nên cô nghĩ cỡ tuổi Khúc Thanh Thanh là biết đến cô.

Nhưng, nổi tiếng, cũng không có nghĩa là mọi người đều biết, nguyên chủ Trần Thanh Thanh là một trong số đó. Khúc Thanh Thanh cũng không có quan tâm giải trí việc. Chỉ có thể nói, việc này đơn thuần trùng hợp. Mà Đình Lê không biết việc này.

" Được lắm, chủ tiệm, còn không mau gói đồ cho ta"

Nhận trong tay gói đồ, Đình Lê hướng về Khúc Thanh Thanh khiêu khích:

" 5 triệu a. Chắc là kẻ như cô mua không nổi đi. Ở đây đều có giá hàng triệu trở lên, nếu thức thời, thì biến ra ngoài cho tôi"

Khúc Thanh Thanh chưa nói cái gì, người đàn ông lúc nãy sải bước đến nơi này.

" Có chuyện gì vậy?"

Đình Lê lập tức ôm lấy cánh tay người đàn ông, giọng nũng nịu :. " Anh à, em thích cái áo này, nhưng cô ta giành với em."

Người kia cười tà:" Ha ha, chỉ là một cái áo, đừng làm khó dễ cô bé chứ" ánh mắt lại nhìn chằm chằm Khúc Thanh Thanh gương mặt.

" Cô bé, xin lỗi vì thái độ nhân viên của tôi, hay là cô muốn bồi thường cái gì, cứ việc tìm tôi a~"

Vừa nói, ông ta đưa tay định bắt lấy Khúc Thanh Thanh bàn tay, nhưng cô nhanh nhạy né tránh.

" Ha, là danh thiếp mà thôi"

Khúc Thanh Thanh cầm tờ danh thiếp đưa tới:" Tinh Hoàn giải trí?" Cái này công ty ở A quốc có chút tiếng tăm, nhưng so với Trần gia thì không chỉ kém một bậc. Khúc Thanh Thanh ngay cả Trần gia còn trở mặt đây, chỉ cái này công ty, mà muốn mua được cô? "

"Véo"

Cái kia lộng lẫy danh thiếp bị Khúc Thanh Thanh ' khéo léo' ném vào thùng rác. Xong xui, cô còn phủi phủi tay, tấm tắc vài tiếng:" Kĩ năng ném của ta lại cao hơn một bậc a"

Sau đó quay lưng đi hướng khác, không thèm để ý vẻ âm trầm đáng sợ của người nam nhân. Đình Lê vốn là lo lắng nếu Khúc Thanh Thanh nhận lời, cô sẽ không còn chỗ đứng, thấy Khúc Thanh Thanh làm hành động này, sung sướng nhếch lên khóe miệng:" Ngu xuẩn"

Khúc Thanh Thanh nghe người kia tiếng nói:" Cô không biết đến Tinh Hoàn giải trí?"

Khúc Thanh Thanh quay lưng lại, cười cười:" Biết a"

" Vậy cô biết hậu quả của việc đắc tội ta?"

" Đắc tội ngươi? Ta không biết ngươi là ai nhưng ta biết, hôm nay ngươi phải vào bệnh viện"

Người đàn ông tất nhiên không tin tưởng, chỉ cho là lời bất lực trù ẻo của kẻ yếu. Nhưng con mồi như vậy, anh mới càng muốn chinh phục, càng có tính khiêu chiến a.

Bỗng nhiên, tiếng điện thoại vang lên, người đàn ông nghe một hồi, quay lại nói với Đình Lê:

" Anh có chuyện đi gấp, em ở lại đây mua đồ a"

Nói xong, ái muội mà nhét tấm thẻ vào ngực mỹ nhân, dừng lại hồi lâu. Rồi lại hướng Khúc Thanh Thanh: " Mỹ nữ, sẽ lại gặp mặt"

Khúc Thanh Thanh với việc này, không để ý nhiều, tiếp tục xem quần áo: Chỉ là một người qua đường mà thôi. Cô cũng không phải không thích chiếc áo kia, cũng không phải là nhẫn nhịn Đình Lê, mà là

Ai nha cái áo kia thuộc C cúp, với cô thân hình, mặc vào... hảo bất thường a. Chẳng lẽ cô mua về đợi ' nó lớn' rồi mặc uy!( thẹn thùng~)

Lúc trong đây hai mĩ nhân vui vẻ shopping thì..

Lục Phiếu cảm thấy có chuyện gì không ổn. Từ khi đi ra cửa tiệm, mí mắt anh ta cứ giật liên tục. Trong đầu lại nhớ tới lời mỹ nhân kia nói:"... hôm nay anh sẽ vào bệnh viện a".

Lục Phiếu lắc lắc đầu, sao có thể tin lời cô ta. Từ trước tới nay, anh cũng chưa từng tin mấy chuyện như đoán tương lai này. Nhưng đời lại không như là tưởng.

Đang lúc đi qua ngã rẽ, Lục Phiếu cảm thấy như đầu đụng tới rồi cái gì vô hình. Anh nhìn trước mắt... một mảnh trống không. Lục Phiếu cảm giác lạnh cả người, run run bàn tay sờ lên lần nữa:" Không có... không có..

Cứng!"

" A ...a có quỉ a!"

Lục Phiếu cảm giác tim mình đập lợi hại, đầu đổ mồ hôi, mạnh mẽ choáng váng. Anh loạng choạng vài bước. Cảm thấy có cái gì vướng chân mình, không kịp phòng ngừa, sau đó Lục Phiếu... đập đầu té mà ngất đi rồi. Cũng không biết là đập đầu ngất hay là bị doạ sợ ngất.

Đây chính là kết cục của ' người qua đường' sau khi đắc tội Khúc Thanh Thanh.

Biết cái này con hàng làm sao dễ dãi vậy. Nói tóm lại chính là: Dám thòm thèm sắc đẹp của bà thì phải có đắc tội bà kết cục giác ngộ a!

Không có yêu ma quỷ quái, cũng không phải biết trước tương lai... Toàn bộ đều là Khúc Thanh Thanh làm. Việc này rất đơn giản, cô chia một tia linh khí, theo hắn bước đi. Đợi đến lúc thích hợp thì điều khiển linh khí xung quanh đó thôi. Điều này một luyện khí kì tầng 1 là không làm được, nhưng trình độ điều động linh khí của Khúc Thanh Thanh kiếp trước đã đến hàng cao thủ. Vả lại, Linh Nhãn cũng có thể làm được chuyện này dễ dàng.

Khúc Thanh Thanh bên này, biết được sự việc hoàn thành rồi, khóe môi nhếch lên một độ cung.

Đi một hồi, Khúc Thanh Thanh chép chép miệng. Đến với thế giới này, Khúc một Thanh việc không quen nhất chính là chọn đồ phù hợp. Đi dự tiệc thế này thì nên mặc cái gì đây. Dù sao, cô cũng không thể làm mất mặt Trần Minh An.

Khúc Thanh Thanh không để rằng, một người không sợ trời, không sợ đất như cô, lại để ý đến Trần Minh An cảm nhận.

Khúc Thanh Thanh nhìn ra cửa 2 bóng người bước vào, ngửa mặt cảm thán:" Hôm nay bát tự không hợp sao

Oan gia ngõ hẹp, chắc cũng chỉ thế đi"

Người nam nhân đĩnh bạc dáng người, vừa bước vào liền bắt được ánh mắt Khúc Thanh Thanh, hơi lóe lên vẻ khác thường, nhưng cũng không nói cái gì, yên lặng mà tránh đi hướng khác.

" Dật... Tiêu ca, anh xem cái này có hợp với em không?"

"Ừ" ngừng một chút, lại nói tiếp" Rất đẹp"

Người con gái nghe vậy liền mừng rỡ lên, đôi mắt to híp thành hình lưỡi liềm:

" Được, chủ tiệm, gói cái này lại cho tôi"

Khúc Thanh Thanh lần nữa lại dừng trước cái đầm màu xanh, Khúc Thanh Thanh ưa thích màu này... kể từ năm 15 tuổi. Lần này, màu xanh sẫm hơn rất nhiều, dài đến nửa bắp chân, làm Khúc Thanh Thanh trông có vẻ uy nghiêm một chút, thậm chí mang loáng thoáng nét thành thục của đệ nhất mỹ nhân Tu Chân Giới năm đó.

Khích Thanh Thanh xem xem giá tiền:"10 triệu", cô lên tiếng:

" Chủ tiệm..."

" Đúng rồi, Tiêu ca, ngày mai anh định mặc màu gì?"

Tiếng nói lanh lảnh như chuông đồng của cô gái, thật dễ khiến người khác có hảo cảm. Chắc là không có ai có thể từ chối trả lời.

Nhưng Tiêu Dật Thần không có cái này cảm nhận, ngồi thất thần, vốn là định nói " Tùy tiện" nhưng nhìn lướt qua Khúc Thanh Thanh, ma xui quỷ khiến trả lời:" Là xanh lục"

Khúc Thanh Thanh nghe câu trả lời này, rõ ràng thân mình cứng đờ một chút, từ từ quay đầu lại.

Mà nữ nhân bên kia, cảm thấy không đúng, theo Tiêu Dật Thần tầm mắt nhìn qua, thấy được Khúc Thanh Thanh, nào có vẻ đáng yêu như lúc trước, gương mặt toàn mang ghen ghét chi sắc.

Nữ nhân kia bước qua đến chỗ Khúc Thanh Thanh, giọng điệu bá đạo:" Cái áo này ta muốn!"

Khúc Thanh Thanh thật là đã bực mình, không chỉ có cái này tâm tình gặp phải Tiêu Dật Thần bực mình, còn là mua đồ bị 2 lần cản trở bực mình.

" Xin lỗi, cái áo này là ta định trước"

" Ta trả gấp đôi!" Nói lại không thèm nhìn giá cái áo một cái.

Khúc Thanh Thanh nhíu mày:" Ta trả gấp ba"

....

" Ta trả gấp 6"

" Ta trả gấp 7"

" Ta trả gấp 9"

" Ta..."

Khúc Thanh Thanh vừa định mở miệng, Tiêu Dật Thần đã lên tiếng:" Ngươi cần gì như thế chấp nhất, hay là ngươi muốn cùng ta mặc áo tình nhân~"

" Không phải!" Khúc Thanh Thanh giọng điệu hơi gay gắt với hắn, nhưng dần bình tĩnh: " Ta còn không biết ngươi là ai, tất nhiên không có ý tưởng này"

Xác thật, ở thế giới này, Khúc Thanh Thanh không biết gì về " Tiêu Dật Thần" này.

" Nha...."

" Ta xin lỗi chuyện lúc trước, ta có nhận thức một cái nhân, trường bộ dáng y như ngươi vậy"

Tiêu Dật Thần hơi dừng một chút, hắn thấy rõ ràng trong mắt Khúc Thanh Thanh lóe qua thù hận cùng...bi thương. Chắc là không thể diễn đến mức này đi

" Nga, là ngươi...tình nhân sao?"

Tiêu Dật Thần bỗng nhiên lướt gần đến người Khúc Thanh Thanh, nói 2 chữ " tình nhân" kia đặc biệt nhấn mạnh.

Khúc Thanh Thanh thấy hắn đến gần như vậy, có loại muốn lui xuống vài bước, nhưng cuối cùng vẫn là đứng yên. Đôi môi đang mím chặt mở ra một nụ cười, chỉ là nụ cười này khiến cho người ta rét lạnh:" Hắn? Hắn đã từng... là ta chồng a!"

" Ồ, là vậy sao"

Tiêu Dật Thần không nhiều dây dưa đề tài này.

Nữ nhân kia nãy giờ thấy hai người đối thoại, bất mãn đứng bên cạnh. Cô ta bóng nhiên đối chủ tiệm lên tiếng:" Cái áo này, ta ra gấp 10"

Tiêu Dật Thần liếc cô ta một cái, rồi đối Khúc Thanh Thanh nói:" Nếu ngươi muốn cái này, liền là của ngươi đi"

" Không cần" Khúc Thanh Thanh nhớ nhớ, ca ca của mình là thích màu trắng:" Liền cái đó đi"

Chủ tiệm hơi mang do dự:" Quí khách, cái áo kia là phiên bản hạn chế nên quí khách cần thanh toán là 60 triệu"

" Xoát tạp"

Khúc Thanh Thanh tiêu sái rời đi, lúc đi ngang, còn ghé qua nữ nhân kia nói:

" Cái này ngươi thích, thì lấy đi.

Nga a, còn phải trả gấp 10 lần đâu"

Từ đâu đến cuối, đều không để ý cái kia Đình Lê trợn mắt hốc mồm chứng kiến cái này ' nhà quê'

Nữ nhân kia nghiến răng nghiến lợi nhìn Khúc Thanh Thanh như muốn khắc sâu khuôn mặt này. Nàng tuy có tiền, nhưng không phải đồ ngu, không ai lại đến mức ấu trĩ đi mua đồ vật giá gấp 10 lần đi.

Khúc Thanh Thanh ra khỏi tiệm, ăn một cái no nê, lại dạo một vòng thành phố, lắp đầy bụng mới trở về nhà

2 h, cái giờ này bình thường là không có ai ở nhà, Khúc Thanh Thanh thật bất ngờ khi thấy Trần Minh An ở phòng khách. Cô không nói gì, đi thẳng lên lầu.

Nằm trên giường nhìn trần nhà trắng, Khúc Thanh Thanh thở một hơi

----------------

Thiếu niên nằm trên mặt đất, vũ làm ướt thiếu niên quần áo, lan đến rồi miệng vết thương, máu chảy bê bết. Hắn mặt mày vặn vẹo, thần sắc thống khổ, nổ lực thế nào cũng không thể thở, càng đừng nói là mở miệng. Cố mở mắt nhìn thiếu nữ trên không, ánh mắt thiếu niên chưa từng có kiên định, khẩu hình miệng nhấp ra mấy chữ.

Mấy chữ đó, người khác không rõ, nhưng thiếu nữ vô cùng rõ ràng. Đây là chữ ở quê nhà thiếu niên, hắn dạy cô, cũng hứa dắt cô về quê hắn.

Thiếu nữ trước nay, chưa từng cảm nhận được vũ lạnh lẽo, nhưng bây giờ, tựa hồ... cũng rất lạnh.

Vũ càng lúc càng lớn, từng đạo tiếng sét vang lên ầm ầm, nhưng khuôn mặt thiếu nữ lướt qua chưa từng có sáng lạn tươi cười...

" Chờ ta, 3 năm sau, nhất định đến"

" Ta...tin tưởng ngươi. Nhất định đến"

3 năm sau, cái kia thiếu niên đến rồi. Mùi máu tươi, mùi thịt cũng không thể ảnh hưởng đến không khí giữa 2 người. Nhìn nam nhân, nữ nhân lòng ngọt ngào:" Đây là tình yêu, tình yêu của ta, ấp ủ 3 năm a!"

Bỗng cái kia nam nhân gương mặt vặn vẹo, từ từ phóng to trước mặt cô, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ:" Ta đúng hẹn, đến giết cô. Cô làm ta chịu nhục 3 năm trước, nên hoàn lại."

" Giết cô..

Giết cô

Cô.."

Khúc Thanh Thanh bừng tỉnh, vẫn là trần nhà trắng. Lắc lắc đầu, Khúc Thanh Thanh đi đến bên cửa sổ, mở kính ra.

Khúc Thanh Thanh rất thích ánh mặt trời, chị cần là có ánh nắng, Khích Thanh Thanh mới cảm giác cuộc sống của mình trở nên chân thật.

Cô đúng là ngu ngốc, lúc trước, Khúc Thanh Thanh vì chuyện này, cảm động rất lâu. Nhìn thấy hắn có thể vì cô mà cố gắng, là một trận ngọt ngào, cũng là đau xót. Bây giờ nghĩ lại, hắn ta tăng lên thực lực là có lợi cho hắn, còn cô, chắc là trên đường tăng thực lực mà thuận tiện ' vớt' đi

"Chung qui vẫn là quên không được a"

Có thể có người nói, Khúc Thanh Thanh phản ứng hơi quá. Này chỉ là cái mối tình đầu, rất dễ người đều trải qua.

Nhưng Khúc Thanh Thanh trải qua với Tiêu Dật Thần là tình cảm thân mật nhất. 40 năm, dành biết bao nhiêu tình cảm, đến bây giờ, từng màn kí ức vẫn như cũ trong đầu.

Mà 40 năm, so tuế nguyệt tu chân dài dằng dặc có đáng là bao.

Là bao? Là 2/3 nhân sinh của cô, còn là quãng thời gian quan trọng nhất.

Khúc Thanh Thanh hận. Cô hận hắn như thế đùa bỡn cảm tình của mình. Hắn có thể chê cô ngu ngốc, bây giờ cô cũng có thể tin cách giết hắn nhưng cô không làm vậy. Giết thì thế nào, cái hận này của cô cũng không thể cởi ra được, Khúc Thanh Thanh muốn, chính hắn, tiêu ma cô tình cảm.

Mà đợi đến khi hai người trở thành không còn cái gì, cô sẽ thực bình thản mà lấy hắn mạng.

Tiếng điện thoại vang lên cắt đứt Khúc Thanh Thanh suy nghĩ

" Muội muội?"

Hắc hắc, thời gian này Khúc Thanh Thanh cũng đã ' trộn lẫn' được với nhóm kia hài tử, cô thấy thanh xuân trở lại uy~ Khúc Thanh Thanh nhấc máy.