Mọi người cùng nhau hướng ánh mắt về phía người tới. Là Dương Sinh cùng Thủy.
Thủy thần sắc si mê mà nhìn chính giữa Trần Minh An. Ông Thủy khó chịu hừ một cái. Có ai nguyện ý nhìn cháu của mình sùng bái mình địch nhân. Dương Sinh tiếp tục nói
" Hội trưởng à, ngươi đối phó một chút quỉ tu, lâu như vậy vẫn không giải quyết được, là ngươi vô dụng...
Hay là ngươi là Hắc Ám hội gian tế"
Mọi người đều lộ ra động dung. Đúng vậy, tu luyện khó khăn như vậy, một người trẻ sao lại có thực lực cao được. Nhưng nếu tu tà đạo lại là chuyện khác.
Trần Minh An trên mặt vẫn không có vì lời nói này mà thay đổi cái gì, chỉ là đôi mắt đã phủ thêm một tầng lạnh băng. Tất nhiên, người khác nhận ra, Trần Minh An cũng hiểu ý. Lời này chỉ là cái cớ vừa lúc, nếu không có chuyện đám tà đạo này, Dương Sinh vẫn như cũ khiêu chiến hắn.
" Phó hội trưởng, đây là có ý gì?"
" Ha ha, chỉ là lão phu vừa đột phá đỉnh cấp, muốn góp sức cho hội một chút" trong mắt lóe qua một vệt tàn độc.
Trần Minh An nghe lời này, híp mắt nhìn về phía Dương Sinh. Dương Sinh bỗng cảm thấy nhiệt độ lạnh thêm vài phần.
" Ngươi, một cái thấp phẩm Trúc Cơ kì mà thôi, đã cho rằng đã ăn chắc ta? Nông cạn."
Tuy không biết Trúc Cơ kì là cái gì, nhưng mọi người ở đây nghe cái này giọng điệu là...xem thường đi.
Quá mức tự đại!
Công nhận rằng, Trần Minh An thật là thiên tài, có thể vượt cấp chiến đấu. Nhưng đỉnh cấp cường giả, không tốt như vậy đánh.
Trên địa cầu, ngoại trừ mấy lão quái vật không công khai, còn chưa từng nghe đỉnh cấp cường giả thua bao giờ.
" Nông cạn? Ta ăn muối còn nhiều hơn ngươi ăn cơm. Nhớ kĩ hôm nay, ta sẽ dạy cho ngươi biết nông cạn người có kết cục thế nào!"
Dương Sinh cảm nhận cuồn cuộn mạnh mẽ linh khí, hưng phấn lên tiếng.
Nhưng không đợi Dương Sinh phản ứng, Trần Minh An động. Hắn động tác nhẹ nhàng mà ưu nhã, tựa như đang làm cái gì nghệ thuật, mà không phải đang trong chiến trận. Mà sản phẩm nghệ thuật này...
Đất đá từ dưới chân mọi người bốc lên, tạo thành một trận động đất nhỏ. Theo tay Trần Minh An điều khiển, nhanh chóng xếp thành một cái quả cầu, hướng thẳng Dương Sinh đi đến.
Mà Dương Sinh đứng ngây ra đó trừng to mắt.
" Chuyện gì xảy ra"
Mọi người đang ngơ ngác thì thấy một cái thân ảnh tựa như diều đứt dây, bay 5 mét mới dừng lại.
Toàn bộ hành trình, chỉ trong vài giây!
Vài giây! Một chiêu!
Toàn bộ đều ngẩn ra, rung động không thôi: 1 cái đỉnh cấp cường giả bị đánh không biết sống chết chỉ trong một chiêu!
Mà cái này người, vừa mới đột phá luyện khí 8 tầng.
Cũng không nói mọi người phản ứng hơi quá. Nếu Khúc Thanh Thanh ở đây, chắc chắn cũng sẽ rất bất ngờ. Thực lực này, đã có thể sánh ngang những tên " Long Bảng" tồn tại, mà đây là ở Địa cầu, vô cùng khuyết thiếu tài nguyên và công pháp.
Thủy là người đầu tiên phản ứng trước:" Gia gia"
Theo tay Thủy nâng lên, Dương Sinh oai hùng lúc nãy như già đi 10 tuổi, không còn lực nhúc nhích.
Mấy cái trưởng lão nhìn Trần Minh An càng thêm kính sợ, trong lòng thở một hơi Như vừa qua tai kiếp:" Còn hảo khi nãy không có ngu xuẩn mà cấp Dương Sinh xuất đầu"
Trần Minh An tầm mắt vẫn luôn dừng ở chó nhà có tang Dương Sinh, hơi hơi gợi lên khóe miệng:
" Ta là người công tư rõ ràng, lúc trước đã từng nói, ai là người đột phá Trúc Cơ kì đầu tiên, sẽ có thưởng"
Vừa nói, Trần Minh An vừa lấy ra một viên đan dược màu xanh lục:" Phục Sinh đan, trong vòng 1 phút khôi phục thương thế trên người, dưới Trúc Cơ kì"
Mọi người tầm mắt lửa nóng di chuyển đến Trần Minh An trong tay. Khôi phục trong một phút a, nếu như trong lúc Sinh tử chiến nói, đây rõ ràng là nhặt về một cái mạng nha. Còn Trúc Cơ gì đó, dù sao mọi người ở đây đều là Luyện khí kì, không cần để ý.
Có thể nói, Phục Sinh đan chức năng, gần giống như Sinh Mệnh thủy, nhưng đem so ra, cái này đan, chỉ là phế trong phế phẩm. Dù sao, Sinh Mệnh thủy quá nghịch thiên, lập tức chữa trị hết thương thế, mọi cảnh giới! Nếu có Sinh Mệnh thủy, chỉ cần cầm giữ một hơi, có thể gọi là 'đánh không chết'. Sinh Mệnh thủy đã như buff tồn tại.
Thấy viên màu xanh đan dược tới tay mình, Thủy cảm kích nhìn Trần Minh An, mau chóng nhét đan dược vào Dương Sinh miệng. Khụ khụ vài tiếng, Dương Sinh động thân chuẩn bị điều hòa một chút thì nghe Trần Minh An nói tiếp:
" Nhưng, ngươi ỷ vào thực lực, ý đồ chia rẽ nội bộ, cũng là nên phạt"
" Phốc" Một chưởng đánh tới, là tiếng ngụm máu phun ra.
Dương Sinh đang lật đật ngồi dậy, bị thêm một chưởng này, trợn trắng mắt, triệt để bất tỉnh nhân sự.
Nhìn gia gia trong tay không còn sinh cơ, Thủy không thể tin trừng lớn nhìn về phía Trần Minh An, mang theo khóc nức nở
" Ngươi... ngươi.... như thế nào có thể quá đáng như vậy! Gia gia! Gia gia!"
Thủy không nói tiếp, trong mắt dày đặc hận thù, hướng phía Trần Minh An mà công kích. Nhưng đang tới, một trưởng lão chặn ngang, đá một đá, Thủy bay ngược trở lại.
Nhìn Thủy cho dù có bò cũng muốn bò qua xác gia gia, mọi người yên lặng lắc đầu, mang ánh mắt đồng tình. Rốt cuộc, họ cũng nhớ, Hội trưởng của họ, không là cái gì người tốt, mà là một cái ác ma lạnh nhạt, tàn nhẫn.
Cái ghê gớm cũng không phải giết chết, mà là lúc đang nắm được cục đá trước vực, vươn tay kéo người ta lên, rồi lại mỉm cười đẩy người ta xuống vực sâu.
Trần Minh An dù xảy ra cái gì, trên mặt chỉ là lạnh nhạt. Hắn lên tiếng:
" Xem ra, lâu nay là ta quá dễ dãi a. Được rồi, về chuyện bồi dưỡng, 3 tháng sau, mỗi một môn phái ít nhất có thêm 10 người thực lực khiến cho ta vừa ý. Đồng thời, tiến hành khảo nghiệm linh căn tiếp theo.
Các ngươi còn có ý kiến"
Không nghe người lên tiếng, Trần Minh An biến mất trong vòng truyền tống.
Sau lưng Trần Minh An lóe lên một người: Trần Minh An thuộc hạ, ra giải thích mọi chuyện
Thật không ngờ, để đột phá Trúc Cơ kì, Dương Sinh lại tu quỉ tu công pháp, còn dùng người tu chân hội làm tài nguyên tu luyện. Nói cách khác Dương Sinh chính là gián điệp của Hắc Ám hội, ở đây còn hoạt động lâu như vậy.
Kết cục, Dương Sinh chết, Thủy bị ném ra khỏi hội, sinh tử do trời.
Đối với việc này quyết định, không có ai còn để ý. Nếu có, họ chỉ là nhớ cái kia lãng phí mất một viên Phục Sinh đan.
Thủy ôm xác ông, đã không còn khóc nức nở, trong mắt hiện lên chưa từng có âm độc!
--------------------------
Nửa tháng trước
Khúc Thanh Thanh ở Trần gia đang tích cực nghiên cứu Đông y. Cô có tinh thần lực dồi dào, trí nhớ rất tốt, lại đối thảo dược mẫn cảm đến trình độ chỉ cần ngửi, chạm là có thể biết đến tận gốc rễ. Thiên phú như vậy, không học cũng thật là lãng phí.
Khúc Thanh Thanh định mở một công ty nghiên cứu dược, đặc biệt là Đông y loại này nhưng quan trọng, Khúc Thanh Thanh là không có tiền. Trần gia càng không thể cho cô đầu tư.
Tiền vốn? Tiền vốn?
Ở cái này khoa học phát triển thời đại, làm gì vừa nhanh có tiền vừa phù hợp với cô đây?
Khúc Thanh Thanh đi tới một cái tư nhân trường đại học, đăng kí đến một khóa học Công nghệ thông tin.
" Cháu..."
Một người trung niên nam nhân nhìn Khúc Thanh Thanh nói không nên lời.
" Ở đây là nơi học tập, không phải trò đùa"
" Ta không đùa"
Người trung niên nhìn Khúc Thanh Thanh, hừ một cái:
" Được rồi, muốn sao cũng được, dù sao người tốn tiền là cô không liên quan ta"
Biết ông này là có ý tốt, Khúc Thanh Thanh cũng không giận ông ta thái độ, mà chỉ cười cười.
Nửa tháng sau
Người trung niên cầm trong tay tấm bằng, lại nhìn nhìn Khúc Thanh Thanh:
" Tại sao, cháu, làm được?"
" Học, học sau đó ra rồi"
Nói xong, trong cơn ngơ ngác của người kia, mỉm cười rời đi.
Không chỉ nhận tới rồi tấm bằng.
Nắm nắm cái thẻ xanh trong tay, Khúc Thanh Thanh cảm thán:
" Trên mạng nói đúng, Công nghệ gì đó quả thật là dễ kiếm tiền a"
Một đám IT vội vã tra giáo trình đánh cái hắc xì.
Cũng không thể so sánh như vậy, là Khúc Thanh Thanh có tinh thần lực lớn gấp người bình thường 2 lần, nên bắt đầu nhanh chóng kiếm được tiền là bình thường. Không được nữa, thật là ngu hơn heo.
Khúc Thanh Thanh nhớ đến, cuối tuần, tức là ngày mai, đến rồi thời gian tiệc công bố. Cô phải đi cùng Trần Minh An, vì vậy, Khúc Thanh Thanh định ra ngoài chuẩn bị một chút quần áo. Ai nha, mình đã là người có tiền đâu.
Vừa vào cửa tiệm, Khúc Thanh Thanh đã nhìn tới rồi 2 người nam nữ có sẵn ở đó. Cô quét mắt thoáng qua một chút cũng không nhiều để ý. Nhưng 2 người kia lại không như vậy.
Người nam nhân nhìn cô như sói nhìn mồi ngon, trong mắt toát ra dâm tà chi ý. Mà người nữ nhìn cô khó chịu hừ một tiếng, trong mắt thoáng qua nét khinh thường.
Khúc Thanh Thanh dạo qua một hàng quần áo, dừng lại trước một cái đầm suông màu xanh, trông đơn giản nhưng phá lệ thoải mái. Khúc Thanh Thanh nắm lấy quần áo, lật lật bảng giá lên xem.
Nữ nhân nãy giờ đang chú ý tới cô, thấy như vậy một màn, khinh môi cười nhạo một tiếng.
Cái này con bé, cô Đình Lê là biết rõ. Chắc là một dạng nhà quê có ' chút' mỹ mạo, muốn được anh nào để ý, có chút tiền vào đây mua quần áo, nhưng lại đắn đo thiếu trước hụt sau, cô đã sớm thấy nhiều. Không phải thấy, mà lúc trước cô cũng là cái dạng này trải qua a. Cô chán ghét nhìn Khúc Thanh Thanh:
" Cái áo này gói lại cho tôi, tôi muốn"
Nói xong, lại đắc ý nhìn qua Khúc Thanh Thanh, tràn đầy khiêu khích.