Chương 12: Bí mật

Vô nhìn Khúc Thanh Thanh một chút, mày nhíu lại, trong mắt hiện lên vẻ do dự. Vô không chắc chắn được, một người có thể nhìn thấy hắn, chạm được vào hắn có thể gây uy hiếp với hắn không. Có thể Khúc Thanh Thanh là ' khắc tinh' với hắn thì sao?. Nghĩ nghĩ một hồi, lại nói

"Cô không cần xen vào chuyện này....

Hay là cô nhường hắn cho ta đi. Ta coi như thiếu cô một nhân tình"

Thập Tam ngồi bên kia run lên. Cậu ta biết tên tiểu ác ma này lợi hại đến cỡ nào. Nếu Khúc Thanh Thanh nhận hắn một lần nhân tình này, thật sự là có lợi vô hại. Còn về hắn, chỉ là một cái nô lệ của Khúc Thanh Thanh, cô ấy có thể giữ được hắn lại sao?.

" Không đuợc, hắn đã nhận ta làm chủ, trừ khi ta vô năng, chuyện ta chủ động giao hắn ra là không có khả năng."

Thập Tam nhìn Khúc Thanh Thanh hốt lên 2 chữ:" Chủ nhân..."

Thật sự cả hai người đều biết, việc nhận chủ lúc trước mỗi người đều là tình thế bắt buộc, đều không trông mong nhiều ở đối phương, giữ được mạng là tốt. Nhưng Khúc Thanh Thanh chịu đến, rồi có ý bảo vệ mình dù là người xa lạ, đây là điều Thập Tam chưa từng tưởng

Nếu... cái kia gia đình của hắn cũng thế..

Trái ngược với mọi điều Thập Tam nghĩ, Khúc Thanh Thanh tự nhận mình không phải cái gì người tốt, nhưng từ khi Thập Tam nhận chủ một khắc, cô sẽ không giao người của mình ra. Đây là qui tắc của cô, không thể vượt qua.

Khúc Thanh Thanh đồng tử nhanh chóng biến thành màu tím, nhìn chằm chằm đằng trước, bởi vì... Vô biến mất rồi!

Đã lâu rồi không có cơ hội dùng chiêu này a, Khúc Thanh Thanh có điểm tưởng niệm

"Linh nhãn- hợp!"

Khúc Thanh Thanh nhìn vốn đã biến mất Vô, từ từ trở lại trạng thái ban đầu, không nhúc nhích, bắt đầu giảng

"Đây là Linh nhãn tầng thứ nhất, lúc mà ta trở thành tu chân giả, liền có thể mở ra, ta cứ tưởng, chiêu thức này là vô dụng, không ngờ, là dành riêng để đối phó ngươi a

Nếu ta đoán không lầm, kĩ năng của ngươi chính là phân giải"

"Không phải phân giải, ta thật sự có thể hóa hư vô, phân giải chỉ là tầm thường kĩ năng"

Vô phản bác:"Chỉ là, bây giờ dùng không được rồi"

Vô thở dài:" Xem ra là ta đoán đúng, cô chính là một trong những khắc tinh của ta a" trong lòng lại là trăm cay ngàn đắng" Có một chủ tử như vậy, đường truy Sinh Mệnh muội muội lại dài thêm một khúc ai

"Thôi được rồi, dù sao cũng không nhất thiết phải là hắn"

Vô thấy Khúc Thanh Thanh kiên quyết, cũng không nói nhiều nữa, một lần nữa tan biến rồi

Khúc Thanh Thanh"..."ngươi làm ơn nhớ ta còn tồn tại ở đây a!!!

"Từ... từ.Linh nhãn- hợp!"

Khúc Thanh Thanh đỡ trán, giọng điệu nghi hoặc:" Hình như ta nhớ, ngươi đang là ta tù nhân a?"

Vừa nói, lại vừa đưa Sinh Mệnh thủy cho Thập Tam

Vô ha ha cười" A, thói quen, thói quen"

Khúc Thanh Thanh:"Tự kỉ...?"

Vô giật giật khóe miệng, nói lảng sang chuyện khác:" Hắn cũng chưa chết, cô tìm ta làm cái gì?" Chỉ Thập Tam

Khúc Thanh Thanh vừa lòng gật gật đầu

" Có một số việc muốn thỉnh giáo"

" Ngươi nói, "một trong những khắc tinh" còn có người có khả năng của ta?"

"Hình như là có, có ấn tượng... là một nữ nhân!"

Khúc Thanh Thanh đỡ trán:" Ngươi có thể đáng tin chút không"

Vô:" Ta không biết a! Ta...ta mất kí ức"

Khúc Thanh Thanh:" Ngươi bắt Thập Tam làm cái gì"

Vô:"Ta đói a! à... ý ta là ta có cảm giác ăn hắn ta có thể khôi phục một chút thực lực"

Khúc Thanh Thanh:" Ngươi chẳng phải mất trí sao?"

Vô: " Sau cái gì đó,ta mơ hồ tỉnh dậy, ... chỉ nhớ nhiêu đó thôi, à, là ta cảm nhận được Sinh Mệnh muội muội đánh thức ta nha nha nha"

Và thế là Khúc Thanh Thanh từ chương trình bức cung tra khảo thành chương trình nghe chia sẻ ngọt ngào tình yêu

Vô hưng phấn nói tiếp về Sinh Mệnh muội muội bla bla...

Nửa tiếng sau

Khúc Thanh Thanh cảm thán, thì ra chỉ là một tên yêu đơn phương! Cái này con nít quỉ!

"Nói cho cô nhiều việc như vậy là ta nể mặt Sinh Mệnh muội muội đó."

Hiếm khi thấy Vô nghiêm túc" Ta cũng rất mong cô có thể giúp cô ấy khôi phục

Càng nhanh càng tốt, sắp không kịp...

" Thôi, mặc dù ta không thể chấp nhận muội ấy nhận ng.. làm chủ. Nhưng bây giờ gạo nấu thành cơm rồi, ta cũng tôn trọng quyết định muội ấy.

Dưới cái nhìn bùng nổ của Khúc Thanh Thanh, Vô yên lặng nuốt 2 chữ "ngu ngốc" vào miệng.

Khúc Thanh Thanh hít sâu một hơi, nghiêm túc:" Cuối cùng một vấn đề

Tại sao ngươi vẫn luôn gọi ta là ngu ngốc?"

" Không biết a,..." Vô nhìn cô mờ mịt, trong mắt đầy nghi hoặc" Thấy cô, ta.. thuận miệng kêu ra... thôi."

Khúc Thanh Thanh"..." Nói nói cũng đừng có dùng cái biểu tình như vậy a, ta mới là người muốn biết.

Vô tiêu sái rời đi để Khúc Thanh Thanh vẫn còn chết lặng đứng đó

Khúc Thanh Thanh nhìn cái này bầu trời, một lần lại một lần cảm thán:" Cái này Địa cầu, thật sự không đơn giản... Là đang cất dấu bí mật gì"

Cho đến nay, Khúc Thanh Thanh còn rất mờ mịt. Cô tin không phải ngẫu nhiên cô được đưa đến nơi này

Địa cầu đã chứa 2 bảo vật trong truyền thuyết tu chân giới...

Tự nhiên còn lòi ra thêm một cái Vô nữa chứ. Nhưng cô cũng nhanh chóng bỏ qua. Rốt cuộc là pháp bảo người người tranh đoạt, tất nhiên có chỗ ảo diệu chưa biết.

Về việc, Vô cần quỉ tu, là để khôi phục thực lực. Nói đúng hơn, xem như... Đồ ăn. Vô mất trí nhớ, nhưng không mất bản năng của mình. Hắn cảm nhận quỉ tu có thể khôi phục hắn thương tổn. Nhưng ở Địa cầu này, có quỉ tu cũng ít, quỉ tu thực lực cao càng ít hơn nhưng có thể càng dễ khôi phục. Mà Thập Tam là một trong số đó.

Vô nói, quỉ tu cũng có thể giúp Sinh Mệnh Vòng khôi phục. Nhưng cách tốt nhất là hấp thu đồ vật dồi dào Sinh Mệnh chi lực. Vì sao Vô biết ư? Tất nhiên là' Sinh Mệnh muội muội là ta phu nhân' rồi.

Khúc Thanh Thanh lúc trước cũng đoán được Sinh Mệnh Vòng không đơn giản chỉ là có Sinh Mệnh thủy như vậy. Mặc dù, Sinh Mệnh thủy chức năng có thể đã là buff tồn tại. Khúc Thanh Thanh thật sự trông mong Sinh Mệnh Vòng có thể khôi phục, không biết là cho cô kinh hỉ gì đây. Nói không chừng hóa hình trở thành một cái loli muội muội dễ thương xinh đẹp đâu, Khúc Thanh Thanh không ngại cho mình có thêm một muội muội.

Điều quan trọng nhất, Khúc Thanh Thanh hi vọng Sinh Mệnh Vòng có thể giúp cô trở lại Tu chân giới, cô đi khi còn quá nhiều rắc rối... Chẳng phải đồng dạng là pháp bảo, Luân Hồi Bàn có thể giúp cô sống lại, đưa cô đến đây hay sao? Giống như Vô,... Thôi không nói, hắn ta là dị loại, biết mắng người, mắng đặc biệt có thơ cảm.

Thông suốt xong mọi việc, Khúc Thanh Thanh xác định việc mình cần làm chính là tìm kiếm vật mang Sinh Mệnh chi lực hoặc thảo dược gì đó... Ở đâu đây? Khúc Thanh Thanh cười cười, ai nha chẳng phải còn một cái Tu Chân hội Tử Dương môn phái cô chưa đến sao. Là một thành viên của hội, tuy chưa làm được việc gì, khụ... khụ.. nhưng Khúc Thanh Thanh mặt dày như vậy, đến kiếm một chút chút lợi ích cũng không có gì.

--------------------

Rất nhanh, lại là 3 tuần nữa trôi qua. Thời gian này, ngoại trừ tu luyện ra, Khúc Thanh Thanh hầu hết là tìm hiểu về Địa cầu, tìm việc làm. Khúc Thanh Thanh sớm muộn gì cũng sẽ thoát ly Trần gia. Mặc dù, từ khi Vả mặt lần đó, hai mẹ con kia cũng chưa có động tĩnh gì thêm. Khúc Thanh Thanh chán ghét không khí trong căn nhà này. Dọn ra, thoải mái, dễ làm việc, bớt bực bội. Chuyện lớn không được, Khúc Thanh Thanh sẽ không để ngay cả việc nhỏ này cũng ủy khuất chính mình.

Ngày hôm nay, không khí trong nhà đặc biệt náo nhiệt, bởi vì Trần gia đón tiếp tới một vị khách quý: Lục Vũ.

Lục Vũ, đại thiếu gia Lục gia. Năm 18 tuổi, lấy thành tích xuất sắc tốt nghiệp, cũng từ đó bắt đầu tiếp quản Lục gia. Ở A quốc này cũng xem như cái cao phú soái, giá trị hoàng kim tồn tại, là người tình trong mộng của rất nhiều người.

Không lâu sau, một chiếc màu đen vô cùng bình dị xe đến cổng Trần gia, nhìn người xuống, Khúc Thanh Thanh ấn tượng đầu tiên là: gần gũi, thanh tân, tươi trẻ. Chỉ là đôi mắt đen thâm trầm, đã phản bội bề ngoài của hắn

Bước vào Trần gia, Lục Vũ thân thiện kêu một tiếng Trần thúc, rồi lại ôn nhu nhìn sang Trần Minh Ngọc :" Tiểu Ngọc"

Lục Vũ nhìn sang Khúc Thanh Thanh, mang nét kinh ngạc, sau cùng là xem kĩ, ngoài miệng vẫn không quên:" Là Tiểu Thanh a"

Khúc Thanh Thanh mặt vô biểu tình, trong trí nhớ nguyên chủ, đây là lần đầu tiên gặp Lục Vũ đi, kêu một tiếng ' tiểu Thanh' như vậy thân thiết, đúng là không biết xấu hổ.

Trần gia chủ nhìn thấy Khúc Thanh Thanh thái độ, nhíu nhíu mày, nhưng dù sao đang có khách ở đây, ông cũng không tiện mắng Khúc Thanh Thanh cái gì.

Khúc Thanh Thanh nhìn ánh mắt giống như giết người của Trần Minh Ngọc, không khỏi đau đầu.

Lúc trước, giống như Lục Yên và Trần Nhật, vì lợi ích gia tộc, Trần Thanh Thanh và Lục Vũ cũng có một cái hôn ước lúc nhỏ. Nhưng Lục gia phát hiện rồi nguyên chủ là tư sinh tử, Trần Minh Ngọc sinh ra, đã chuyển hôn ước sang cho cô ta. Còn quan hệ huyết thống, Lục Yên ở Lục gia không phải dòng chính, xa lắc xa lơ, không cần phải lo chuyện đó.

Vì vậy, cái này 'đương nhiệm phu nhân' mới dùng thái độ như vậy với ' xém là phu nhân' Khúc Thanh Thanh.

Trừng thì trừng, Trần Minh Ngọc không quên líu ríu giới thiệu này nọ cho Lục Vũ.

" Vũ ca, hôm nay, ca có thể ra ngoài ăn trưa với ta được không?"

Trần Minh Ngọc một mặt e thẹn, liếc mắt đưa tình nhìn Lục Vũ

Nhưng không ngờ, Lục Vũ nãy giờ chưa từng mở miệng, nói ra một câu như vầy:" Tiểu Thanh có thể đi ăn trưa với ta được chứ?"

Trong ánh mắt oán hận như thành thực chất của Trần Minh Ngọc, Khúc Thanh Thanh khoé miệng vừa kéo:" Đây gọi là, nằm cũng trúng đạn sao"