Chương 13: Xé rách mặt

Trần Minh Ngọc không vừa ý lên tiếng :" Chị à, hay chị đi chung với tụi em nha, sau này đều là người một nhà, chuyện trong quá khứ phải bỏ qua, đúng không?"

Khúc Thanh Thanh giật giật khóe miệng, cái này em gái ai nha xem nhiều phim tình cảm quá rồi cũng không cần lấy người nhà mình ra thực hành chứ a uy.

Mặc kệ Trần Minh Ngọc nghĩ như thế nào, mong muốn cô ta bạch mã hoàng tử ra sao, Khúc Thanh Thanh cũng không muốn cuốn vào bữa cơm vô nghĩa này.

" Xin lỗi, trưa nay tôi đã có hẹn với bạn"

"Trần Thanh Thanh..."

Trần gia chủ nãy giờ gặp thái độ lạnh nhạt của Khúc Thanh Thanh làm tức muốn hộc máu, định lên tiếng nhắc nhở đã bị Lục Vũ đánh gãy:" Không sao, Trần gia chủ, tôi cũng chợt nhớ ra là có hẹn gấp, bây giờ xin cáo từ trước"

Lục Vũ nhìn Khúc Thanh Thanh thâm ý cười một cái, rồi quay sang Trần gia chủ hơi cúc cung, sau đó.. đi rồi.

Đi? Trần Nhật gấp gáp

" Lục Thiếu, a, chờ chút còn về hợp tác xây dựng nhà thuốc Trần Lục thì sao?"

"Có rảnh sẽ bàn"

Đây gọi là cái gì? Là trần trụi vả mặt. Rảnh? Là khi nào. Chợt bận? Cho dù có bận thì dành một chút thời gian sắp xếp cũng không có sao? Trần gia chủ khí đến lên trời nhưng cũng không dám nói cái gì. Lục Vũ tiếp nhận rồi Lục gia, địa vị ngang bằng với ông ta, cũng không thể nhắc nhở như vãn bối. Chưa nói vào lúc này tên kia Trần Minh An đã phát triển dược phẩm ở B quốc, lúc này xé rách mặt thật có chút không tiện.

Mà không phát tiết được với Lục Vũ thì làm gì, tất nhiên là trút lên vô dụng nhất nhà: Trần Thanh Thanh.

"Cốp"

Theo sau tiếng đập ghế là tiếng Trần gia chủ rít gào: " Trần Thanh Thanh, ngươi thật phản, nảy giờ ngươi tỏ thái độ gì, ngươi xem Lục Vũ bị ngươi làm cho bỏ đi rồi. Chê nhà chúng ta quá yên bình? Hay ngươi nghĩ bây giờ đủ lông đủ cánh, muốn rời khỏi nhà này"

" Rời thì rời a. Chỉ là không biết ông có thể đuổi ta được không. Nói thật, ta rất trông mong đây"

Khúc Thanh Thanh nhớ lại Lục Vũ cười nhìn mình, chắc chắn hắn ta đã đoán được cục diện này. Nhưng vì sao hắn lại muốn làm như vậy, nguyên chủ từ trước đến nay không có thù oán với hắn đi.

Nhưng dù thế nào, nhân cơ hội này, Khúc Thanh Thanh có ý định thuận nước đẩy thuyền. Cô sớm muộn rồi sẽ rời khỏi Trần gia, nhưng Khúc Thanh Thanh mong là sớm một chút. Ở căn nhà này, Khúc Thanh Thanh có cảm giác không thoải mái, giống như... có người ở nhìn cô chằm chằm. Mà thân thể này chưa đủ 18 tuổi, không thể tự động thoát ly, trừ phi Trần gia chủ đuổi cô ra khỏi nhà, để Khúc Thanh Thanh có thể yên lặng sống qua 17 tuổi này.

"Cốp lốp cốp lốp cốp"

Cái ghế đáng thương một lần nữa lăn 2 vòng

" Gì, mày nói cái gì, có giỏi thì nói lại lần nữa cho tao nghe coi?"

Vừa nói vừa sấn tới. Nếu không có Trần Minh Ngọc cản lại, hẳn là xảy ra một màn bạo lực gia đình a.

Trần Minh Ngọc cũng không phải cái gì người tốt, hiếm lắm Lục Vũ mới có cơ hội ghé thăm, cho dù cô rất không vừa ý Trần Thanh Thanh được Lục Vũ để ý, nhưng chỉ cần có cơ hội đi cùng, sợ gì không chiếm được tình cảm. Bây giờ, cơ hội này cũng bị Khúc Thanh Thanh làm mất rồi. Trần Minh Ngọc giọng điệu ác liệt

" Mày, mày lúc trước tát tai tao, hỗn với mẹ tao tao không nói, dù sao mày cũng là tư sinh tử, nói dạy dỗ mày cái gì cũng là không tiện. Nhưng bây giờ đến cha mày cũng tỏ thái độ. Cha mẹ tao đúng là nuôi tới rồi một cái bạch nhãn lang."

Nghe Trần Minh Ngọc nói, Khúc Thanh Thanh thật muốn cười, là bị khí đến cười loại này. Làm sao cô không biết, ở cái nhà này từng người đều không ưa gì cô tồn tại. Ánh mắt nhìn cô đều mang theo... không kiên nhẫn cùng chán ghét, chỉ đợi một dịp xé rách mặt mà thôi.

Khúc Thanh Thanh có thể cảm nhận từ nguyên chủ tâm tình, là một loại bất lực, bất lực dù có làm cái gì, đều không thể khiến người nhà thay đổi ánh mắt ấy, không hề biết nguyên do... mới sinh sinh chịu đựng.Nhưng cô là Khúc Thanh Thanh Thanh, đã không có cái gì tâm tình với người nhà. Làm cô khó chịu, chi bằng tất cả đều không yên ổn tốt. Huyết thống? Thật như cái trò cười.

Khúc Thanh Thanh bình tĩnh đứng đó, hơi gợi lên khóe miệng, so với Trần gia chủ giận tím mặt là mảnh liệt đối lập. Lời nói Khúc Thanh Thanh vang vọng trong phòng:

"Phụ thân, người rốt cuộc, nuôi con lớn như vậy, là để làm cái gì?"

Trần gia chủ trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhanh chóng lên tiếng

" Bởi vì mày... mày là con tao"

Ánh mắt đối thượng Khúc Thanh Thanh nghiền ngẫm tầm nhìn, chột dạ mà dời đi chỗ khác, nhưng nhớ lại cái gì, mau chóng lấy lại khí thế.

Khúc Thanh Thanh cười, chỉ là nụ cười này tràn ngập trào phúng. Cười xong, Khúc Thanh Thanh từ từ phun ra vài chữ:

"Xem ra, vẫn là nhớ ta là con của người đâu"

Khúc Thanh Thanh cũng không biết nguyên chủ có phải là con hắn thật không, nhưng người với người sống chung lâu nhưng vậy, nên sinh ra mốt chút cảm tình, ngược lại, là chán ghét chồng thêm chán ghét. Cô thật không hiểu, sống với nhau đã khó chịu như vậy, còn duy trì làm cái gì?

Trong khi ở trong này bầu không khí căng thẳng đến cực điểm.

Bên ngoài, trong một chiếc ô tô đen đậu ở gốc rẽ phía sau căn biệt thự Trần gia. Lục Vũ nhàn nhã mà ngồi rít một hơi thuốc lá, dụi dụi tàn thuốc, đóng lại rồi cái kính đen.

" Lục thiếu, nếu ngài có hứng thú cũng có thể lấy Trần Thanh Thanh về làm thiếp. Tin rằng, với thân phận tư sinh tử ở Trần gia, cô ta cũng không quan trọng là bao"

Lục Vũ cười cười, tay mân mê một cuốn tạp chí đăng tin hot ở B quốc về công ty dược Z thị:" Cái đẹp, ai ai cũng muốn thương thức"

Bên ngoài xe vang lên tiếng gõ cửa

Hạ kính xe, là một đôi mắt thâm thúy đối thượng tầm mắt Lục Vũ

" Lục thiếu, ngươi ở phía sau như vậy làm ta có cảm giác như mèo rình chuột, ta đặc biệt sợ hãi a"

Đối với cải kia không biết nói chơi nói thật gương mặt, Lục Vũ không để ý cười cười

" Trần thiếu, mới hôm qua ta còn nghe nói ngươi ở B quốc thu mua rồi Z thị, hôm nay đã xuất hiện ở đây. Quả thật công tác bận rộn nha"

Người này đúng là vừa mới sau 1 tháng trở về, Trần Đại thiếu gia Trần Minh An.

"Ha ha, còn không phải vừa mới Lục thiếu đây chuyển 2% cổ phần của Trần gia cho Tiêu gia" nói lại hơi dừng một chút" Lục Vũ, như vậy có ý tứ sao?"

Lại bắt gặp kia cặp mắt đen nhánh nhìn chằm chằm chính mình, Lục Vũ một trận chột dạ nhìn sang hướng khác.

" Trần thiếu, ta còn có việc đi trước" Không đợi Trần Minh An trả lời, nhấn ga chạy đi rồi.

-----------------

Trần Minh An vào nhà, chỉ thấy mấy cái ghế nằm ngổn ngang trên sàn, lại như không thấy bầu không khí giữa 3 người, nhàn nhạt mở miệng:" Dì Lục không có nhà sao?"

Kể cũng thật lạ, là mẹ lại gọi là Dì Lục, thật có chuyện gì sao.

"Ca" Trần Minh Ngọc lên tiếng" Mẹ về Lục gia vài ngày, khoan nói chuyện này, cái này bạch nhãn lang lúc nãy chọc giận Lục Thiếu, bây giờ lại hỗn với cha"

Trần Minh Ngọc giọng nói vô cùng nũng nịu, nhưng là không dám đến gần Trần Minh An một bước:" Ca, lúc cả không có nhà, cô ta còn cho ta một bạt tai"

Nghe vậy, cặp mắt kia mới lạnh nhạt nhìn về phía cô. Khúc Thanh Thanh ngây ngẩn cả người, giật mình thốt:" Hắn..."